-Ối cháy! Cháy rồi! Chạy mau!…. Sau 1 đêm ngắn ngủi,cả cô nhi viện ta ở đều hóa ra tro. Chỉ vì bản tính ngủ như chết mà ta vô tình…lên chầu trời. Nhìn lại cái xác cháy đen,ta ngậm ngùi,mới chỉ có 18 tuổi mà ta đã phải lìa cõi đời rồi,ông trời thật là quá bất công. -Đi theo ta nào cô gái! Một bóng dáng đen xì xì như cái xác của ta tiến lại gần và giơ đôi tay ra để ta nắm lấy. Cả thân thể ta từ từ lơ lửng trên không,cảm giác nhẹ nhàng,không hề có trọng lượng. Ta thật sự là đã chết rồi! -Tôi phải theo ông đi đâu? -Đi đầu thai! Coi như ông trời còn thương ta,cho ta đầu thai lại làm người. Đang thở phào nhẹ nhõm thì từ xa,ta nhìn thấy 1 trận hắc phong cuộn tròn,giữa tâm là 1 lỗ đen sâu hun hút,nó càng ngày càng tới gần như muốn nuốt chửng lấy ta. -Chạy mau,ta đi nhầm đường tới lỗ đen! -Cái gì? Dẫn tôi đi đầu thai của ông đó hả? Ta đang định chạy ra xa thật nhanh nhưng quên mất là ta không có trọng lượng,Cái tên dẫn ta đi đầu thai đã vuột tay ta mà bỏ chạy trước. Thành ra ta đang lơ lửng mà…
Chương 5
Xuyên Qua Thời Không, Ta Thành Vương PhiTác giả: Quỷ Quỷ, Quỷ QuỷTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không-Ối cháy! Cháy rồi! Chạy mau!…. Sau 1 đêm ngắn ngủi,cả cô nhi viện ta ở đều hóa ra tro. Chỉ vì bản tính ngủ như chết mà ta vô tình…lên chầu trời. Nhìn lại cái xác cháy đen,ta ngậm ngùi,mới chỉ có 18 tuổi mà ta đã phải lìa cõi đời rồi,ông trời thật là quá bất công. -Đi theo ta nào cô gái! Một bóng dáng đen xì xì như cái xác của ta tiến lại gần và giơ đôi tay ra để ta nắm lấy. Cả thân thể ta từ từ lơ lửng trên không,cảm giác nhẹ nhàng,không hề có trọng lượng. Ta thật sự là đã chết rồi! -Tôi phải theo ông đi đâu? -Đi đầu thai! Coi như ông trời còn thương ta,cho ta đầu thai lại làm người. Đang thở phào nhẹ nhõm thì từ xa,ta nhìn thấy 1 trận hắc phong cuộn tròn,giữa tâm là 1 lỗ đen sâu hun hút,nó càng ngày càng tới gần như muốn nuốt chửng lấy ta. -Chạy mau,ta đi nhầm đường tới lỗ đen! -Cái gì? Dẫn tôi đi đầu thai của ông đó hả? Ta đang định chạy ra xa thật nhanh nhưng quên mất là ta không có trọng lượng,Cái tên dẫn ta đi đầu thai đã vuột tay ta mà bỏ chạy trước. Thành ra ta đang lơ lửng mà… -Phong nhi,việc ban nãy con nói là thật?-Chẳng lẽ phụ thân cho rằng ta nói dối người?-Từ trước tới giờ ta vẫn thấy cả ba tỷ muội đều yêu thương nhau,lẽ nào lại không phải như vậy?-Hừ,trước mặt phụ thân là như vậy,còn sau lưng lại bày trò ức h**p tứ muội.Nếu ta không ra tay bảo vệ có lẽ tứ muội đã mất mạng từ lâu!-Vì Yên Yên là con rơi của ta sao?-Không sai! Nhị và tam muội từ nhỏ đã ganh tị với tứ muội về nhan sắc và tình thương của phụ thân!-Vậy tại sao con không ganh tị với Yên Yên?-Thứ nhất,ta là nam nhân,không thể ganh tị với nữ nhân về nhan sắc. Thứ hai,là vì ta hiểu rõ tứ muội từ nhỏ đã thiếu thốn tình yêu thương của mẫu thân,Nương ta và hai muội muội lại không thích nàng nên phụ thân đã cố gắng bù đắp tình cảm cho nàng!-Chỉ có con là hiểu rõ sự tình! Để tránh lập lại chuyện này,Phong nhi,con tuyển cho ta 1 hộ vệ giỏi nhất theo bảo vệ Yên nhi!-Ta đã rõ,phụ thân,người cũng nên mau đi nghỉ ngơi!-Gọi Phiêu nhi và Y nhi tới đây.Sự việc lần này không thể bỏ qua! Ta phải trừng phạt cả hai đứa!-Vâng!………Tiếng chim ríu rít ngoài cửa sổ làm ta giật mình. Tỉnh giấc,nhìn lại,vẫn là trần nhà hôm qua,bàn gỗ hôm qua,chiếc trâm cài hôm qua. Ta không có nằm mơ,đây là sự thật. Ta đã trở thành Nam Ngự Yên Yên.Khẽ cựa mình,không còn cảm giác đau đớn khắp cơ thể của ngày hôm qua.Hồn ta đã hòa nhập được với thân xác này.Tiểu thư đã tình rồi? Để Đình nhi giúp người ngồi dậy!-Không cần đâu! Cứ để ta tự ngồi dậy!Thân thể ta đã không còn đau nhức nhưng cảm giác uể oải,mệt mỏi vì 2 ngày chưa ăn uống suýt làm ta ngã xuống đất.Vậy là mọi việc đều nhờ Đình nhi làm hộ.Sau khi cô bé dìu ta tới bàn ăn,bất kể đồ ăn nhiều hay ít,ngon hay dở,ta đều không bỏ qua.Cảm giác đói bụng đã khống chế lý trí của ta rồi. Ta ăn ngấu nghiến,bất kể mọi người đang trợn tròn mắt mà nhìn ta chằm chằm.-Yên nhi sau khi tỉnh lại trở nên ăn khỏe quá nhỉ!Âm thanh này thật quen thuộc nha.Là đại ca của ta,Nam Ngự Phong.
-Phong nhi,việc ban nãy con nói là thật?
-Chẳng lẽ phụ thân cho rằng ta nói dối người?
-Từ trước tới giờ ta vẫn thấy cả ba tỷ muội đều yêu thương nhau,lẽ nào lại không phải như vậy?
-Hừ,trước mặt phụ thân là như vậy,còn sau lưng lại bày trò ức h**p tứ muội.Nếu ta không ra tay bảo vệ có lẽ tứ muội đã mất mạng từ lâu!
-Vì Yên Yên là con rơi của ta sao?
-Không sai! Nhị và tam muội từ nhỏ đã ganh tị với tứ muội về nhan sắc và tình thương của phụ thân!
-Vậy tại sao con không ganh tị với Yên Yên?
-Thứ nhất,ta là nam nhân,không thể ganh tị với nữ nhân về nhan sắc. Thứ hai,là vì ta hiểu rõ tứ muội từ nhỏ đã thiếu thốn tình yêu thương của mẫu thân,Nương ta và hai muội muội lại không thích nàng nên phụ thân đã cố gắng bù đắp tình cảm cho nàng!
-Chỉ có con là hiểu rõ sự tình! Để tránh lập lại chuyện này,Phong nhi,con tuyển cho ta 1 hộ vệ giỏi nhất theo bảo vệ Yên nhi!
-Ta đã rõ,phụ thân,người cũng nên mau đi nghỉ ngơi!
-Gọi Phiêu nhi và Y nhi tới đây.Sự việc lần này không thể bỏ qua! Ta phải trừng phạt cả hai đứa!
-Vâng!
………
Tiếng chim ríu rít ngoài cửa sổ làm ta giật mình. Tỉnh giấc,nhìn lại,vẫn là trần nhà hôm qua,bàn gỗ hôm qua,chiếc trâm cài hôm qua. Ta không có nằm mơ,đây là sự thật. Ta đã trở thành Nam Ngự Yên Yên.Khẽ cựa mình,không còn cảm giác đau đớn khắp cơ thể của ngày hôm qua.Hồn ta đã hòa nhập được với thân xác này.
Tiểu thư đã tình rồi? Để Đình nhi giúp người ngồi dậy!
-Không cần đâu! Cứ để ta tự ngồi dậy!
Thân thể ta đã không còn đau nhức nhưng cảm giác uể oải,mệt mỏi vì 2 ngày chưa ăn uống suýt làm ta ngã xuống đất.Vậy là mọi việc đều nhờ Đình nhi làm hộ.Sau khi cô bé dìu ta tới bàn ăn,bất kể đồ ăn nhiều hay ít,ngon hay dở,ta đều không bỏ qua.Cảm giác đói bụng đã khống chế lý trí của ta rồi. Ta ăn ngấu nghiến,bất kể mọi người đang trợn tròn mắt mà nhìn ta chằm chằm.
-Yên nhi sau khi tỉnh lại trở nên ăn khỏe quá nhỉ!
Âm thanh này thật quen thuộc nha.Là đại ca của ta,Nam Ngự Phong.
Xuyên Qua Thời Không, Ta Thành Vương PhiTác giả: Quỷ Quỷ, Quỷ QuỷTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không-Ối cháy! Cháy rồi! Chạy mau!…. Sau 1 đêm ngắn ngủi,cả cô nhi viện ta ở đều hóa ra tro. Chỉ vì bản tính ngủ như chết mà ta vô tình…lên chầu trời. Nhìn lại cái xác cháy đen,ta ngậm ngùi,mới chỉ có 18 tuổi mà ta đã phải lìa cõi đời rồi,ông trời thật là quá bất công. -Đi theo ta nào cô gái! Một bóng dáng đen xì xì như cái xác của ta tiến lại gần và giơ đôi tay ra để ta nắm lấy. Cả thân thể ta từ từ lơ lửng trên không,cảm giác nhẹ nhàng,không hề có trọng lượng. Ta thật sự là đã chết rồi! -Tôi phải theo ông đi đâu? -Đi đầu thai! Coi như ông trời còn thương ta,cho ta đầu thai lại làm người. Đang thở phào nhẹ nhõm thì từ xa,ta nhìn thấy 1 trận hắc phong cuộn tròn,giữa tâm là 1 lỗ đen sâu hun hút,nó càng ngày càng tới gần như muốn nuốt chửng lấy ta. -Chạy mau,ta đi nhầm đường tới lỗ đen! -Cái gì? Dẫn tôi đi đầu thai của ông đó hả? Ta đang định chạy ra xa thật nhanh nhưng quên mất là ta không có trọng lượng,Cái tên dẫn ta đi đầu thai đã vuột tay ta mà bỏ chạy trước. Thành ra ta đang lơ lửng mà… -Phong nhi,việc ban nãy con nói là thật?-Chẳng lẽ phụ thân cho rằng ta nói dối người?-Từ trước tới giờ ta vẫn thấy cả ba tỷ muội đều yêu thương nhau,lẽ nào lại không phải như vậy?-Hừ,trước mặt phụ thân là như vậy,còn sau lưng lại bày trò ức h**p tứ muội.Nếu ta không ra tay bảo vệ có lẽ tứ muội đã mất mạng từ lâu!-Vì Yên Yên là con rơi của ta sao?-Không sai! Nhị và tam muội từ nhỏ đã ganh tị với tứ muội về nhan sắc và tình thương của phụ thân!-Vậy tại sao con không ganh tị với Yên Yên?-Thứ nhất,ta là nam nhân,không thể ganh tị với nữ nhân về nhan sắc. Thứ hai,là vì ta hiểu rõ tứ muội từ nhỏ đã thiếu thốn tình yêu thương của mẫu thân,Nương ta và hai muội muội lại không thích nàng nên phụ thân đã cố gắng bù đắp tình cảm cho nàng!-Chỉ có con là hiểu rõ sự tình! Để tránh lập lại chuyện này,Phong nhi,con tuyển cho ta 1 hộ vệ giỏi nhất theo bảo vệ Yên nhi!-Ta đã rõ,phụ thân,người cũng nên mau đi nghỉ ngơi!-Gọi Phiêu nhi và Y nhi tới đây.Sự việc lần này không thể bỏ qua! Ta phải trừng phạt cả hai đứa!-Vâng!………Tiếng chim ríu rít ngoài cửa sổ làm ta giật mình. Tỉnh giấc,nhìn lại,vẫn là trần nhà hôm qua,bàn gỗ hôm qua,chiếc trâm cài hôm qua. Ta không có nằm mơ,đây là sự thật. Ta đã trở thành Nam Ngự Yên Yên.Khẽ cựa mình,không còn cảm giác đau đớn khắp cơ thể của ngày hôm qua.Hồn ta đã hòa nhập được với thân xác này.Tiểu thư đã tình rồi? Để Đình nhi giúp người ngồi dậy!-Không cần đâu! Cứ để ta tự ngồi dậy!Thân thể ta đã không còn đau nhức nhưng cảm giác uể oải,mệt mỏi vì 2 ngày chưa ăn uống suýt làm ta ngã xuống đất.Vậy là mọi việc đều nhờ Đình nhi làm hộ.Sau khi cô bé dìu ta tới bàn ăn,bất kể đồ ăn nhiều hay ít,ngon hay dở,ta đều không bỏ qua.Cảm giác đói bụng đã khống chế lý trí của ta rồi. Ta ăn ngấu nghiến,bất kể mọi người đang trợn tròn mắt mà nhìn ta chằm chằm.-Yên nhi sau khi tỉnh lại trở nên ăn khỏe quá nhỉ!Âm thanh này thật quen thuộc nha.Là đại ca của ta,Nam Ngự Phong.