Gặp nhau năm mười sáu tuổi, cùng nhau đi qua chuỗi ngày thanh xuân tươi đẹp nhất của cuộc đời, khi nắm tay đi qua chông gai, sóng gió, em vẫn nghĩ, anh là người hiểu em nhất, yêu thương em nhất, trân trọng em nhất, người khác sẽ không nhưng anh sẽ tha thứ và bao dung cho con người em cả đời này…nhưng, em không hề nghĩ sẽ có một ngày, anh đối xử với người con gái khác, như đã từng với em. Yêu em từ lúc bản thân chưa có gì, ở bên em vào những ngày tháng gian khổ nhất, khó khăn nhất, mình cùng nhau vượt qua, anh vẫn nghĩ mình là bầu trời của em, sẽ che chở cho em cả cuộc đời…nhưng, anh không hề nghĩ, cho đến một ngày, em không cần sự che chở của anh nữa. Ngạn Tiếu cuối đầu nhìn ly cà phê, giọng anh trầm ấm “trừ cổ phần của công ty, tấc cả tài sản dưới tên anh đều sẽ thuộc về em” Ngải Mễ cất bước, gót giày nhọn gõ trên sàn nhà phát ra âm thanh lạnh lẽo “được, ngày mai anh cứ cho người mang đơn đến, em sẽ ký” Ngải Mễ đứng bên cạnh đài phun nước, cô kéo chiếc áo khoác đắt tiền trên người…
Chương 11
Ai Đã Cùng Em Đi Qua Thanh Xuân?Tác giả: Bối TâmTruyện Ngôn TìnhGặp nhau năm mười sáu tuổi, cùng nhau đi qua chuỗi ngày thanh xuân tươi đẹp nhất của cuộc đời, khi nắm tay đi qua chông gai, sóng gió, em vẫn nghĩ, anh là người hiểu em nhất, yêu thương em nhất, trân trọng em nhất, người khác sẽ không nhưng anh sẽ tha thứ và bao dung cho con người em cả đời này…nhưng, em không hề nghĩ sẽ có một ngày, anh đối xử với người con gái khác, như đã từng với em. Yêu em từ lúc bản thân chưa có gì, ở bên em vào những ngày tháng gian khổ nhất, khó khăn nhất, mình cùng nhau vượt qua, anh vẫn nghĩ mình là bầu trời của em, sẽ che chở cho em cả cuộc đời…nhưng, anh không hề nghĩ, cho đến một ngày, em không cần sự che chở của anh nữa. Ngạn Tiếu cuối đầu nhìn ly cà phê, giọng anh trầm ấm “trừ cổ phần của công ty, tấc cả tài sản dưới tên anh đều sẽ thuộc về em” Ngải Mễ cất bước, gót giày nhọn gõ trên sàn nhà phát ra âm thanh lạnh lẽo “được, ngày mai anh cứ cho người mang đơn đến, em sẽ ký” Ngải Mễ đứng bên cạnh đài phun nước, cô kéo chiếc áo khoác đắt tiền trên người… Ngạn Tiếu nói dối cô, anh vốn bảo rằng phải đi bàn công việc với đối tác, nhưng cô lại bắt gặp anh đi cùng một cô gái trẻ khác.Điện thoại anh đã bắt đầu có những tin nhắn quan tâm từ một cô gái trẻ. Ngạn Tiếu như sống lại khoảng thời gian của tuổi trẻ, khi anh và Ngải Mễ cách xa hơn hai giờ đi xe, vẫn thường nhắn tin cho nhau, luôn là những tin nhắn quen thuộc, những cuộc gọi chỉ để nghe Ngải Mễ huyên thuyên về mọi thứ.Nhưng là, hiện tại Ngải Mễ lại thấy được khóe miệng anh hơi giương lên khi đọc tin nhắn.Cô ngồi sơn móng tay, khẽ lên tiếng “Ngày xưa, khi anh đọc tin nhắn của em, có phải cũng có biểu hiện này?”.Ngạn Tiếu giật mình, mới hốt hoảng nhìn Ngải Mễ, anh nhíu mày “Em đang nghĩ cái gì vậy?”Ngải Mễ nhìn thẳng vào đôi mắt anh “Vừa rồi anh dường như rất vui, có phải cô gái đó nhắn cho anh?”“Em đang nói linh tinh gì đó, anh mệt rồi, không muốn cãi với em”. Anh kéo chăn, nằm xuống vờ ngủ, vì anh xoay người lại nên không thấy gương mặt Ngải Mễ rất khó coi, cũng không thấy giọt nước mắt rơi quá nhanh của cô.
Ngạn Tiếu nói dối cô, anh vốn bảo rằng phải đi bàn công việc với đối tác, nhưng cô lại bắt gặp anh đi cùng một cô gái trẻ khác.
Điện thoại anh đã bắt đầu có những tin nhắn quan tâm từ một cô gái trẻ. Ngạn Tiếu như sống lại khoảng thời gian của tuổi trẻ, khi anh và Ngải Mễ cách xa hơn hai giờ đi xe, vẫn thường nhắn tin cho nhau, luôn là những tin nhắn quen thuộc, những cuộc gọi chỉ để nghe Ngải Mễ huyên thuyên về mọi thứ.
Nhưng là, hiện tại Ngải Mễ lại thấy được khóe miệng anh hơi giương lên khi đọc tin nhắn.
Cô ngồi sơn móng tay, khẽ lên tiếng “Ngày xưa, khi anh đọc tin nhắn của em, có phải cũng có biểu hiện này?”.
Ngạn Tiếu giật mình, mới hốt hoảng nhìn Ngải Mễ, anh nhíu mày “Em đang nghĩ cái gì vậy?”
Ngải Mễ nhìn thẳng vào đôi mắt anh “Vừa rồi anh dường như rất vui, có phải cô gái đó nhắn cho anh?”
“Em đang nói linh tinh gì đó, anh mệt rồi, không muốn cãi với em”.
Anh kéo chăn, nằm xuống vờ ngủ, vì anh xoay người lại nên không thấy gương mặt Ngải Mễ rất khó coi, cũng không thấy giọt nước mắt rơi quá nhanh của cô.
Ai Đã Cùng Em Đi Qua Thanh Xuân?Tác giả: Bối TâmTruyện Ngôn TìnhGặp nhau năm mười sáu tuổi, cùng nhau đi qua chuỗi ngày thanh xuân tươi đẹp nhất của cuộc đời, khi nắm tay đi qua chông gai, sóng gió, em vẫn nghĩ, anh là người hiểu em nhất, yêu thương em nhất, trân trọng em nhất, người khác sẽ không nhưng anh sẽ tha thứ và bao dung cho con người em cả đời này…nhưng, em không hề nghĩ sẽ có một ngày, anh đối xử với người con gái khác, như đã từng với em. Yêu em từ lúc bản thân chưa có gì, ở bên em vào những ngày tháng gian khổ nhất, khó khăn nhất, mình cùng nhau vượt qua, anh vẫn nghĩ mình là bầu trời của em, sẽ che chở cho em cả cuộc đời…nhưng, anh không hề nghĩ, cho đến một ngày, em không cần sự che chở của anh nữa. Ngạn Tiếu cuối đầu nhìn ly cà phê, giọng anh trầm ấm “trừ cổ phần của công ty, tấc cả tài sản dưới tên anh đều sẽ thuộc về em” Ngải Mễ cất bước, gót giày nhọn gõ trên sàn nhà phát ra âm thanh lạnh lẽo “được, ngày mai anh cứ cho người mang đơn đến, em sẽ ký” Ngải Mễ đứng bên cạnh đài phun nước, cô kéo chiếc áo khoác đắt tiền trên người… Ngạn Tiếu nói dối cô, anh vốn bảo rằng phải đi bàn công việc với đối tác, nhưng cô lại bắt gặp anh đi cùng một cô gái trẻ khác.Điện thoại anh đã bắt đầu có những tin nhắn quan tâm từ một cô gái trẻ. Ngạn Tiếu như sống lại khoảng thời gian của tuổi trẻ, khi anh và Ngải Mễ cách xa hơn hai giờ đi xe, vẫn thường nhắn tin cho nhau, luôn là những tin nhắn quen thuộc, những cuộc gọi chỉ để nghe Ngải Mễ huyên thuyên về mọi thứ.Nhưng là, hiện tại Ngải Mễ lại thấy được khóe miệng anh hơi giương lên khi đọc tin nhắn.Cô ngồi sơn móng tay, khẽ lên tiếng “Ngày xưa, khi anh đọc tin nhắn của em, có phải cũng có biểu hiện này?”.Ngạn Tiếu giật mình, mới hốt hoảng nhìn Ngải Mễ, anh nhíu mày “Em đang nghĩ cái gì vậy?”Ngải Mễ nhìn thẳng vào đôi mắt anh “Vừa rồi anh dường như rất vui, có phải cô gái đó nhắn cho anh?”“Em đang nói linh tinh gì đó, anh mệt rồi, không muốn cãi với em”. Anh kéo chăn, nằm xuống vờ ngủ, vì anh xoay người lại nên không thấy gương mặt Ngải Mễ rất khó coi, cũng không thấy giọt nước mắt rơi quá nhanh của cô.