Tiểu Vu từng nói với rất nhiều người: Tôi thích Trương Đan Phong, tôi thích Tương Bá Phương, tôi thích Tiêu Thập Nhất Lang. Thích đến mong nhớ ngày đêm. Nhưng cô chưa bao giờ nói với người khác: tôi thích Trình Mộ, thích 5 6 năm trời. Từng thức trắng đêm không ngủ vì anh. Tiểu Vu từng là đứa bé ngoan ngoãn, thời niên thiếu trưởng thành rất tự nhiên, tựa hồ không hề trải qua thời kì phản nghịch. Vẫn rất nghe lời, tự lập, không bao giờ làm ra chuyện khiến ba mẹ khó xử. Trước khi vào trung học, được mẹ dẫn tới các trường tham quan, tình cờ gặp anh, dưới tàng cây ngô đồng ngay cổng Phụ Trung*, anh mặc áo sơ mi màu xanh, người cao gầy, lịch thiệp kiên nhẫn chỉ đường cho hai mẹ con họ. Không hiểu vì sao, Tiểu Vu cảm giác như bất ngờ gặp được định mệnh. Cô ngẩng đầu nhìn ánh nắng xuyên qua những khe hở của lá, nhuộm vàng lấp lánh mái tóc mềm mại của cậu thiếu niên. Cô nói với mẹ. "Học Phụ Trung đi mẹ". Mẹ hỏi. "Không thích trung học B sao, không tính học trường mẹ đã học à?". Cô không biết…

Chương 3: Sau khi anh rời khỏi tầm mắt em, cảnh vật trong mắt em thật buồn…

Cẩm Thượng Niên HoaTác giả: Cẩm thượng niên hoaTruyện Đoản Văn, Truyện Ngôn TìnhTiểu Vu từng nói với rất nhiều người: Tôi thích Trương Đan Phong, tôi thích Tương Bá Phương, tôi thích Tiêu Thập Nhất Lang. Thích đến mong nhớ ngày đêm. Nhưng cô chưa bao giờ nói với người khác: tôi thích Trình Mộ, thích 5 6 năm trời. Từng thức trắng đêm không ngủ vì anh. Tiểu Vu từng là đứa bé ngoan ngoãn, thời niên thiếu trưởng thành rất tự nhiên, tựa hồ không hề trải qua thời kì phản nghịch. Vẫn rất nghe lời, tự lập, không bao giờ làm ra chuyện khiến ba mẹ khó xử. Trước khi vào trung học, được mẹ dẫn tới các trường tham quan, tình cờ gặp anh, dưới tàng cây ngô đồng ngay cổng Phụ Trung*, anh mặc áo sơ mi màu xanh, người cao gầy, lịch thiệp kiên nhẫn chỉ đường cho hai mẹ con họ. Không hiểu vì sao, Tiểu Vu cảm giác như bất ngờ gặp được định mệnh. Cô ngẩng đầu nhìn ánh nắng xuyên qua những khe hở của lá, nhuộm vàng lấp lánh mái tóc mềm mại của cậu thiếu niên. Cô nói với mẹ. "Học Phụ Trung đi mẹ". Mẹ hỏi. "Không thích trung học B sao, không tính học trường mẹ đã học à?". Cô không biết… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trình Mộ lớn hơn Tiểu Vu 2 tuổi, chớp mắt cô đã lên lớp 11, anh tốt nghiệp.Trưởng phòng ở lại thành phố đó học đại học, lâu lâu lại về trường thăm hỏi, lúc nào cũng phàn nàn giám sát chính của bản tin – Tiểu Vu. "Này, Vu Văn Văn, nội dung sao lại đơn điệu thế này?!".Tiểu Vu méo miệng. "Ngài đúng là chuyên nghiệp, đã tốt nghiệp rồi còn khua tay múa chân". Thật ra, trong lòng cô cũng không chịu nổi, tài năng như Trình Mộ tưởng tìm bổ sung là tìm được sao?Lâm Hướng chạy tới từ phía ngược lại, xưng anh gọi em thân thân mật mật nhung nhung nhớ nhớ với trưởng phòng. Cả phòng phát thanh náo nhiệt kéo nhau đi ăn chè trước cổng trường. Trưởng phòng vỗ ót. "Lâm Hướng, không phải em học bên hội họa sao?".Nhìn trưởng phòng rời đi rồi, cả đám lại kéo nhau vào cổng. Lâm Hướng đi đến bên cạnh Tiểu Vu, đột nhiên nói. "Mình giúp bạn vẽ báo nhé".Cô ngượng ngùng, ai cũng biết bài vở lớp 11 rất khó, hắn lại bận việc bên phòng phát thanh nữa, liền thiện lương từ chối. "Không, không làm phiền bạn".Lâm Hướng lại kiên trì. "Là trưởng phòng lão đại phân công đó".Bọn họ hợp tác thật vui vẻ, Lâm Hướng có phong cách vẽ rất ấn tượng, trừu tượng lại phóng khoáng, chữ rồng bay phượng múa của Tiểu Vu cũng đẹp lây. Trình Mộ theo đuổi phong cách cổ điển, tả thực, thổi hồn vào những vật đời thường. So sánh với anh thì Lâm Hướng giống họa sĩ tự do lưu lạc hơn.Có lần hắn tâm huyết dâng trào. "Tiểu Vu, nếu không kì kế tiếp mình đổi thành vẽ ấn tượng đi".Tiểu Vu run run. "Anh hùng, thỉnh ngài giơ cao đánh khẽ, mình sợ chết lắm".Hắn giả bộ thở dài. "Đáng tiếc, ý tưởng hay mà".Chủ đề phát thanh tiếp theo được giao lên, Tiểu Vu vừa đọc liền nở nụ cười – "Anh hùng bi ai".Cô cười với Lâm Hướng. "Bạn cố ý". Tiểu Vu cười rất cuốn hút, khiến người khác vui theo.Lâm Hướng cũng cười.Khi đó Lâm Hướng không còn là Lâm-Hướng-của-lớp-bên-cạnh nữa mà đã trở thành thần tượng của trường – trưởng phòng phát thanh Lâm Hướng. Giọng nói của hắn ấm áp êm tai, làm người ta nghiện. Hắn đọc lời dẫn cho 3 ca khúc cũ đã phai màu theo năm tháng: [Cố tình thích em], [Bài ca khuyết lời ngàn năm] và [Khó khăn chia xa]. Tiểu Vu ghé vào trước đài ở phòng phát thanh, im lặng nghe.Mạnh Đình Vi xướng lên. "Anh giống như ánh trăng ngày đó neo giữa hồ nước, vĩnh viễn ở trong lòng em, anh giống như ánh trăng ngày đó, nhưng không vô tình trôi đi, mà vĩnh viễn ở bên cạnh em…".Cô đến bên bàn, viết nắn nót: Cách núi, cách sông. Trình.Trình chính là Trình Mộ.Vất vả thức đến khuya ôn bài Lịch sử thường thức, dần thả lỏng trong tiếng nhạc và giọng nói của Lâm Hướng, cô không nhịn được nữa, thiếp đi, trong tay vẫn còn cầm bút.Bên tai là tiếng của Lâm Hướng. "Có 1 loại đau khổ như thế, muốn có dũng khí để đến gần, lại không thể…".

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trình Mộ lớn hơn Tiểu Vu 2 tuổi, chớp mắt cô đã lên lớp 11, anh tốt nghiệp.

Trưởng phòng ở lại thành phố đó học đại học, lâu lâu lại về trường thăm hỏi, lúc nào cũng phàn nàn giám sát chính của bản tin – Tiểu Vu. "Này, Vu Văn Văn, nội dung sao lại đơn điệu thế này?!".

Tiểu Vu méo miệng. "Ngài đúng là chuyên nghiệp, đã tốt nghiệp rồi còn khua tay múa chân". Thật ra, trong lòng cô cũng không chịu nổi, tài năng như Trình Mộ tưởng tìm bổ sung là tìm được sao?

Lâm Hướng chạy tới từ phía ngược lại, xưng anh gọi em thân thân mật mật nhung nhung nhớ nhớ với trưởng phòng. Cả phòng phát thanh náo nhiệt kéo nhau đi ăn chè trước cổng trường. Trưởng phòng vỗ ót. "Lâm Hướng, không phải em học bên hội họa sao?".

Nhìn trưởng phòng rời đi rồi, cả đám lại kéo nhau vào cổng. Lâm Hướng đi đến bên cạnh Tiểu Vu, đột nhiên nói. "Mình giúp bạn vẽ báo nhé".

Cô ngượng ngùng, ai cũng biết bài vở lớp 11 rất khó, hắn lại bận việc bên phòng phát thanh nữa, liền thiện lương từ chối. "Không, không làm phiền bạn".

Lâm Hướng lại kiên trì. "Là trưởng phòng lão đại phân công đó".

Image removed.

Bọn họ hợp tác thật vui vẻ, Lâm Hướng có phong cách vẽ rất ấn tượng, trừu tượng lại phóng khoáng, chữ rồng bay phượng múa của Tiểu Vu cũng đẹp lây. Trình Mộ theo đuổi phong cách cổ điển, tả thực, thổi hồn vào những vật đời thường. So sánh với anh thì Lâm Hướng giống họa sĩ tự do lưu lạc hơn.

Có lần hắn tâm huyết dâng trào. "Tiểu Vu, nếu không kì kế tiếp mình đổi thành vẽ ấn tượng đi".

Tiểu Vu run run. "Anh hùng, thỉnh ngài giơ cao đánh khẽ, mình sợ chết lắm".

Hắn giả bộ thở dài. "Đáng tiếc, ý tưởng hay mà".

Chủ đề phát thanh tiếp theo được giao lên, Tiểu Vu vừa đọc liền nở nụ cười – "Anh hùng bi ai".

Cô cười với Lâm Hướng. "Bạn cố ý". Tiểu Vu cười rất cuốn hút, khiến người khác vui theo.

Lâm Hướng cũng cười.

Khi đó Lâm Hướng không còn là Lâm-Hướng-của-lớp-bên-cạnh nữa mà đã trở thành thần tượng của trường – trưởng phòng phát thanh Lâm Hướng. Giọng nói của hắn ấm áp êm tai, làm người ta nghiện. Hắn đọc lời dẫn cho 3 ca khúc cũ đã phai màu theo năm tháng: [Cố tình thích em], [Bài ca khuyết lời ngàn năm] và [Khó khăn chia xa]. Tiểu Vu ghé vào trước đài ở phòng phát thanh, im lặng nghe.

Mạnh Đình Vi xướng lên. "Anh giống như ánh trăng ngày đó neo giữa hồ nước, vĩnh viễn ở trong lòng em, anh giống như ánh trăng ngày đó, nhưng không vô tình trôi đi, mà vĩnh viễn ở bên cạnh em…".

Cô đến bên bàn, viết nắn nót: Cách núi, cách sông. Trình.

Trình chính là Trình Mộ.

Vất vả thức đến khuya ôn bài Lịch sử thường thức, dần thả lỏng trong tiếng nhạc và giọng nói của Lâm Hướng, cô không nhịn được nữa, thiếp đi, trong tay vẫn còn cầm bút.

Bên tai là tiếng của Lâm Hướng. "Có 1 loại đau khổ như thế, muốn có dũng khí để đến gần, lại không thể…".

Cẩm Thượng Niên HoaTác giả: Cẩm thượng niên hoaTruyện Đoản Văn, Truyện Ngôn TìnhTiểu Vu từng nói với rất nhiều người: Tôi thích Trương Đan Phong, tôi thích Tương Bá Phương, tôi thích Tiêu Thập Nhất Lang. Thích đến mong nhớ ngày đêm. Nhưng cô chưa bao giờ nói với người khác: tôi thích Trình Mộ, thích 5 6 năm trời. Từng thức trắng đêm không ngủ vì anh. Tiểu Vu từng là đứa bé ngoan ngoãn, thời niên thiếu trưởng thành rất tự nhiên, tựa hồ không hề trải qua thời kì phản nghịch. Vẫn rất nghe lời, tự lập, không bao giờ làm ra chuyện khiến ba mẹ khó xử. Trước khi vào trung học, được mẹ dẫn tới các trường tham quan, tình cờ gặp anh, dưới tàng cây ngô đồng ngay cổng Phụ Trung*, anh mặc áo sơ mi màu xanh, người cao gầy, lịch thiệp kiên nhẫn chỉ đường cho hai mẹ con họ. Không hiểu vì sao, Tiểu Vu cảm giác như bất ngờ gặp được định mệnh. Cô ngẩng đầu nhìn ánh nắng xuyên qua những khe hở của lá, nhuộm vàng lấp lánh mái tóc mềm mại của cậu thiếu niên. Cô nói với mẹ. "Học Phụ Trung đi mẹ". Mẹ hỏi. "Không thích trung học B sao, không tính học trường mẹ đã học à?". Cô không biết… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trình Mộ lớn hơn Tiểu Vu 2 tuổi, chớp mắt cô đã lên lớp 11, anh tốt nghiệp.Trưởng phòng ở lại thành phố đó học đại học, lâu lâu lại về trường thăm hỏi, lúc nào cũng phàn nàn giám sát chính của bản tin – Tiểu Vu. "Này, Vu Văn Văn, nội dung sao lại đơn điệu thế này?!".Tiểu Vu méo miệng. "Ngài đúng là chuyên nghiệp, đã tốt nghiệp rồi còn khua tay múa chân". Thật ra, trong lòng cô cũng không chịu nổi, tài năng như Trình Mộ tưởng tìm bổ sung là tìm được sao?Lâm Hướng chạy tới từ phía ngược lại, xưng anh gọi em thân thân mật mật nhung nhung nhớ nhớ với trưởng phòng. Cả phòng phát thanh náo nhiệt kéo nhau đi ăn chè trước cổng trường. Trưởng phòng vỗ ót. "Lâm Hướng, không phải em học bên hội họa sao?".Nhìn trưởng phòng rời đi rồi, cả đám lại kéo nhau vào cổng. Lâm Hướng đi đến bên cạnh Tiểu Vu, đột nhiên nói. "Mình giúp bạn vẽ báo nhé".Cô ngượng ngùng, ai cũng biết bài vở lớp 11 rất khó, hắn lại bận việc bên phòng phát thanh nữa, liền thiện lương từ chối. "Không, không làm phiền bạn".Lâm Hướng lại kiên trì. "Là trưởng phòng lão đại phân công đó".Bọn họ hợp tác thật vui vẻ, Lâm Hướng có phong cách vẽ rất ấn tượng, trừu tượng lại phóng khoáng, chữ rồng bay phượng múa của Tiểu Vu cũng đẹp lây. Trình Mộ theo đuổi phong cách cổ điển, tả thực, thổi hồn vào những vật đời thường. So sánh với anh thì Lâm Hướng giống họa sĩ tự do lưu lạc hơn.Có lần hắn tâm huyết dâng trào. "Tiểu Vu, nếu không kì kế tiếp mình đổi thành vẽ ấn tượng đi".Tiểu Vu run run. "Anh hùng, thỉnh ngài giơ cao đánh khẽ, mình sợ chết lắm".Hắn giả bộ thở dài. "Đáng tiếc, ý tưởng hay mà".Chủ đề phát thanh tiếp theo được giao lên, Tiểu Vu vừa đọc liền nở nụ cười – "Anh hùng bi ai".Cô cười với Lâm Hướng. "Bạn cố ý". Tiểu Vu cười rất cuốn hút, khiến người khác vui theo.Lâm Hướng cũng cười.Khi đó Lâm Hướng không còn là Lâm-Hướng-của-lớp-bên-cạnh nữa mà đã trở thành thần tượng của trường – trưởng phòng phát thanh Lâm Hướng. Giọng nói của hắn ấm áp êm tai, làm người ta nghiện. Hắn đọc lời dẫn cho 3 ca khúc cũ đã phai màu theo năm tháng: [Cố tình thích em], [Bài ca khuyết lời ngàn năm] và [Khó khăn chia xa]. Tiểu Vu ghé vào trước đài ở phòng phát thanh, im lặng nghe.Mạnh Đình Vi xướng lên. "Anh giống như ánh trăng ngày đó neo giữa hồ nước, vĩnh viễn ở trong lòng em, anh giống như ánh trăng ngày đó, nhưng không vô tình trôi đi, mà vĩnh viễn ở bên cạnh em…".Cô đến bên bàn, viết nắn nót: Cách núi, cách sông. Trình.Trình chính là Trình Mộ.Vất vả thức đến khuya ôn bài Lịch sử thường thức, dần thả lỏng trong tiếng nhạc và giọng nói của Lâm Hướng, cô không nhịn được nữa, thiếp đi, trong tay vẫn còn cầm bút.Bên tai là tiếng của Lâm Hướng. "Có 1 loại đau khổ như thế, muốn có dũng khí để đến gần, lại không thể…".

Chương 3: Sau khi anh rời khỏi tầm mắt em, cảnh vật trong mắt em thật buồn…