Tác giả:

Tận cùng của thế giới, có một người đang đau khổ: "Tổ tông của tôi ơi! Làm thế nào cô mới chịu đi? Tôi quỵ lạy cô, tôi van xin cô mau đi đi cho tôi nhờ a!"  Và có một người nào đó đang vui sướng, nhạt tếch buông hai chữ: "Không đi." "Hu hu! Tôi đã tạo nghiệt gì thế này, sao lại gặp người như cô chứ...tại sao...ông trời...tại sao chứ! Hả!!" Thiếu niên khuỵu chân ôm mặt khóc lóc tự hỏi nhân sinh. "Suỵt. Ăn nói cẩn thận cho tôi." Thiếu nữ vắt người trên cây đung đưa dừng lại, trừng mắt quát. Thiếu niên ngẩng đầu nhăn nhó khổ sở:"Một câu thôi! Cô nói đi, sao cô còn chưa chịu đi?!!!" Thiếu nữ lắc dây leo tiếp tục đung đưa người thản nhiên:"Ở đây thoải mái, vui vẻ như vậy sao tôi phải đi chứ?" Thiếu niên liếc nhìn sang đám người đang khóc khổ:"....." Họ nghe được lời cô nói, hẳn sẽ không tức chết lần hai chứ? "A...hay vậy đi. Tôi bồi thường cho cô một buổi nghỉ ngơi, sau đó cô sẽ đi chứ?"  "Anh có năng lực thực hiện à?" Thiếu nữ bâng quơ. Một câu của thiếu nữ nhất thời kéo đến mây đen sấm…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...