Tác giả:

Y Nhân lờ đờ ngước mắt lên, vừa lấy tay áo chùi vụn bánh dính bên mép vừa lơ đễnh hỏi: “Tỷ nói ai vậy?” “Hạ Lan Tuyết, đệ đệ của đương kim thánh thượng, Tiêu Dao vương được người đời ca tụng đó.” Y Lâm lắc lắc vai muội muội, hớn hở nói: “Người đẹp trai nhất Thiên triều đó.” “Ấy…” Y Nhân nghiêng đầu ngẫm nghĩ, chớp chớp cặp mắt tròn xoe, hỏi: “Vậy y giàu chứ?” “Nói nhảm, đương nhiên giàu rồi.” Y Lâm nguýt Y Nhân, bĩu môi nói: “Có điều e rằng cũng không giàu bằng Y gia chúng ta.” “Ài.” Y Nhân rất thông cảm, đứng dậy khỏi ghế, phủi phủi vụn bánh trên vạt áo, rồi đảo mắt nhìn khắp lượt kỳ thạch dị thú trong hoa viên Y gia, gật đầu nói: “Thật ra cả đời không xuất giá muội cũng chẳng cần. Nhà ta vốn là địa chủ mà.” Y gia là thương gia lớn nhất Thiên triều, tơ lụa trà muối, món gì sinh lời thì lũng đoạn món đó, nói rằng phú khả địch quốc cũng chẳng hề quá đáng. Hôm đó khi Y Nhân xuyên không từ hiện trường vụ tai nạn giao thông tới tòa phủ đệ nguy nga lộng lẫy này, cô cơ hồ còn tưởng mình đã…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...