Tác giả:

Hạ Noãn Ngôn càng ngày càng hoài nghi mình không phải là người T__T. Lần đầu tiên loại ý nghĩ này xuất hiện là ở tuần trước. Buổi sáng thứ Hai tuần trước, nàng chậm đứng lên, ra khỏi nhà, một đường chạy như điên, nếu đi xe bus dành cho nhân viên thì mất nửa giờ đi đường, tiết kiệm một chút tiền xe. Nàng vừa mới đến cửa khu chung cư, vừa lúc nhìn thấy chiếc xe bus màu cam quen thuộc đang dừng tại trạm. Chạy nhanh lên sẽ kịp! Nhất thời nàng kích động nên không chú ý nhìn đường, mắt thấy sẽ va vào chiếc xe taxi vừa mới quay đầu. A-------- Ngừng!!!! Tiếng kêu sợ hãi còn chưa thốt lên, có cái gì đó bay ngang qua chiếc xe taxi đột nhiên dừng lại, hơn nữa ngay cả âm thanh của mọi thứ đều không có. Không đúng, không chỉ mỗi chiếc xe taxi dừng mà cả ngã tư đường đèn xanh đèn đỏ số đều không chạy, mọi người đi trên đường cũng ngừng lại. Tất cả đều im ắng… Sự ồn ào huyên náo của buổi sáng sớm đều không còn âm thanh, tất cả đều bị bao trùm bởi vẻ im lặng lạ thường. Thật sự là hoảng hốt, ngày cả…

Chương 2: Có lẽ nàng không phải loài người chăng?(2)

Nương Tử, Vi Phu Chịu Thua RồiTác giả: Thẩm DuTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngHạ Noãn Ngôn càng ngày càng hoài nghi mình không phải là người T__T. Lần đầu tiên loại ý nghĩ này xuất hiện là ở tuần trước. Buổi sáng thứ Hai tuần trước, nàng chậm đứng lên, ra khỏi nhà, một đường chạy như điên, nếu đi xe bus dành cho nhân viên thì mất nửa giờ đi đường, tiết kiệm một chút tiền xe. Nàng vừa mới đến cửa khu chung cư, vừa lúc nhìn thấy chiếc xe bus màu cam quen thuộc đang dừng tại trạm. Chạy nhanh lên sẽ kịp! Nhất thời nàng kích động nên không chú ý nhìn đường, mắt thấy sẽ va vào chiếc xe taxi vừa mới quay đầu. A-------- Ngừng!!!! Tiếng kêu sợ hãi còn chưa thốt lên, có cái gì đó bay ngang qua chiếc xe taxi đột nhiên dừng lại, hơn nữa ngay cả âm thanh của mọi thứ đều không có. Không đúng, không chỉ mỗi chiếc xe taxi dừng mà cả ngã tư đường đèn xanh đèn đỏ số đều không chạy, mọi người đi trên đường cũng ngừng lại. Tất cả đều im ắng… Sự ồn ào huyên náo của buổi sáng sớm đều không còn âm thanh, tất cả đều bị bao trùm bởi vẻ im lặng lạ thường. Thật sự là hoảng hốt, ngày cả… Dù sao thì nàng không phải là một người sống lâu năm, tự nhiên gặp được chuyện lạ như vậy. Chắc không có gì đâu…. Phải không?Đến ngày Tư, Hạ Noãn Ngôn xác định không phải như vậy rồi. Hôm thứ Tư, vào lúc sắp nghỉ trưa, ông chủ quăng cho cô một nhiệm vụ vừa gian khổ lại không chút vinh quang ------Mang cơm cho bà chủ tương lai.Nơi bà chủ tương lai đang làm là công ty Offices cách hai con đường vì thế cũng chỉ mất 10 phút đi lại, cũng không xa. Nhưng mấu chốt là bà chủ tương lai đang làm ở tầng thứ 32……. Với đôi giày cao gót này đến tầng 25 thì Hạ Noãn đã muốn phát điên lên rồi.A…..a…..a……a…Ai có thể cho nàng bay lên tầng 32 đi!Đột nhiên trong cầu thang có tiếng nói nhưng khổ nỗi nàng đã mệt đến mức không kịp thở, trong lòng chỉ hô một chút thôi. Nàng thề nàng chỉ muốn phát tiết ngay lúc này, mọi thứ khác nàng đều không để tâm…Trong lòng đang thầm nguyền rủa thì đột nhiên nàng nhìn thấy cái biển tầng 25 kia đã biến thành tầng 32. Dụi dụi đôi mắt vài lần, 32 vẫn là 32, véo má vài cái, trước mắt nàng đó không phải nhìn nhầm.Sau vài giây ngạc nhiên, Hạ Noãn lập tức chạy đến chỗ cửa sắt, chạy nhanh xuống đường thoát hiểm. Nhìn kĩ lại thẻ nhân viên công ty, một giọt mồ hôi lạnh phút chốc trượt xuống.Không phải đâu…. Không phải đâu…Bà chủ tương lai thực sự là đang làm ở tầng này, nàng không nhìn nhầm, tầng này đúng là tầng 32.Nhưng lúc trước cái biển đó ghi số “25”, không phải vì nổi giận, cũng không có khả năng là nhìn nhầm. Lại còn chuyện xảy ra vào sáng thứ Hai…..Cái này không giống chuyện ma quái. Nào có quỷ tốt như vậy, giúp nàng đến hai lần…. Vậy là vì sao nhỉ? Lúc lên lầu thì mệt chết còn lúc xuống thì thật dễ dàng ( chỗ này ta nghĩ hơi ít “ trong sáng”hí hí)Đem cơm cho bà chủ tương lai xong, Hạ Noãn bắt đầu đi xuống. Lúc này trong lòng nàng bắt đầu muốn hô to, chẳng lẽ có khi nào nàng lại có được siêu năng lực?Ta nghĩ muốn uống nước!Ở trong lòng nói như vậy, xung quanh mọi thứ cũng không có gì thay đổi, trên tay nàng cũng chả có ly nước nào.Bia~ ( ta không hiểu cái này T___T)

Dù sao thì nàng không phải là một người sống lâu năm, tự nhiên gặp được chuyện lạ như vậy. Chắc không có gì đâu…. Phải không?

Đến ngày Tư, Hạ Noãn Ngôn xác định không phải như vậy rồi. Hôm thứ Tư,
vào lúc sắp nghỉ trưa, ông chủ quăng cho cô một nhiệm vụ vừa gian khổ
lại không chút vinh quang ------

Mang cơm cho bà chủ tương lai.

Nơi bà chủ tương lai đang làm là công ty Offices cách hai con đường vì
thế cũng chỉ mất 10 phút đi lại, cũng không xa. Nhưng mấu chốt là bà chủ tương lai đang làm ở tầng thứ 32……. Với đôi giày cao gót này đến tầng
25 thì Hạ Noãn đã muốn phát điên lên rồi.

A…..a…..a……a…

Ai có thể cho nàng bay lên tầng 32 đi!

Đột nhiên trong cầu thang có tiếng nói nhưng khổ nỗi nàng đã mệt đến mức không kịp thở, trong lòng chỉ hô một chút thôi. Nàng thề nàng chỉ muốn
phát tiết ngay lúc này, mọi thứ khác nàng đều không để tâm…Trong lòng
đang thầm nguyền rủa thì đột nhiên nàng nhìn thấy cái biển tầng 25 kia
đã biến thành tầng 32. Dụi dụi đôi mắt vài lần, 32 vẫn là 32, véo má vài cái, trước mắt nàng đó không phải nhìn nhầm.

Sau vài giây ngạc nhiên, Hạ Noãn lập tức chạy đến chỗ cửa sắt, chạy
nhanh xuống đường thoát hiểm. Nhìn kĩ lại thẻ nhân viên công ty, một
giọt mồ hôi lạnh phút chốc trượt xuống.

Không phải đâu…. Không phải đâu…

Bà chủ tương lai thực sự là đang làm ở tầng này, nàng không nhìn nhầm, tầng này đúng là tầng 32.

Nhưng lúc trước cái biển đó ghi số “25”, không phải vì nổi giận, cũng
không có khả năng là nhìn nhầm. Lại còn chuyện xảy ra vào sáng thứ
Hai…..Cái này không giống chuyện ma quái. Nào có quỷ tốt như vậy, giúp
nàng đến hai lần…. Vậy là vì sao nhỉ? Lúc lên lầu thì mệt chết còn lúc
xuống thì thật dễ dàng ( chỗ này ta nghĩ hơi ít “ trong sáng”hí hí)

Đem cơm cho bà chủ tương lai xong, Hạ Noãn bắt đầu đi xuống. Lúc này
trong lòng nàng bắt đầu muốn hô to, chẳng lẽ có khi nào nàng lại có được siêu năng lực?

Ta nghĩ muốn uống nước!

Ở trong lòng nói như vậy, xung quanh mọi thứ cũng không có gì thay đổi, trên tay nàng cũng chả có ly nước nào.

Bia~ ( ta không hiểu cái này T___T)

Nương Tử, Vi Phu Chịu Thua RồiTác giả: Thẩm DuTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngHạ Noãn Ngôn càng ngày càng hoài nghi mình không phải là người T__T. Lần đầu tiên loại ý nghĩ này xuất hiện là ở tuần trước. Buổi sáng thứ Hai tuần trước, nàng chậm đứng lên, ra khỏi nhà, một đường chạy như điên, nếu đi xe bus dành cho nhân viên thì mất nửa giờ đi đường, tiết kiệm một chút tiền xe. Nàng vừa mới đến cửa khu chung cư, vừa lúc nhìn thấy chiếc xe bus màu cam quen thuộc đang dừng tại trạm. Chạy nhanh lên sẽ kịp! Nhất thời nàng kích động nên không chú ý nhìn đường, mắt thấy sẽ va vào chiếc xe taxi vừa mới quay đầu. A-------- Ngừng!!!! Tiếng kêu sợ hãi còn chưa thốt lên, có cái gì đó bay ngang qua chiếc xe taxi đột nhiên dừng lại, hơn nữa ngay cả âm thanh của mọi thứ đều không có. Không đúng, không chỉ mỗi chiếc xe taxi dừng mà cả ngã tư đường đèn xanh đèn đỏ số đều không chạy, mọi người đi trên đường cũng ngừng lại. Tất cả đều im ắng… Sự ồn ào huyên náo của buổi sáng sớm đều không còn âm thanh, tất cả đều bị bao trùm bởi vẻ im lặng lạ thường. Thật sự là hoảng hốt, ngày cả… Dù sao thì nàng không phải là một người sống lâu năm, tự nhiên gặp được chuyện lạ như vậy. Chắc không có gì đâu…. Phải không?Đến ngày Tư, Hạ Noãn Ngôn xác định không phải như vậy rồi. Hôm thứ Tư, vào lúc sắp nghỉ trưa, ông chủ quăng cho cô một nhiệm vụ vừa gian khổ lại không chút vinh quang ------Mang cơm cho bà chủ tương lai.Nơi bà chủ tương lai đang làm là công ty Offices cách hai con đường vì thế cũng chỉ mất 10 phút đi lại, cũng không xa. Nhưng mấu chốt là bà chủ tương lai đang làm ở tầng thứ 32……. Với đôi giày cao gót này đến tầng 25 thì Hạ Noãn đã muốn phát điên lên rồi.A…..a…..a……a…Ai có thể cho nàng bay lên tầng 32 đi!Đột nhiên trong cầu thang có tiếng nói nhưng khổ nỗi nàng đã mệt đến mức không kịp thở, trong lòng chỉ hô một chút thôi. Nàng thề nàng chỉ muốn phát tiết ngay lúc này, mọi thứ khác nàng đều không để tâm…Trong lòng đang thầm nguyền rủa thì đột nhiên nàng nhìn thấy cái biển tầng 25 kia đã biến thành tầng 32. Dụi dụi đôi mắt vài lần, 32 vẫn là 32, véo má vài cái, trước mắt nàng đó không phải nhìn nhầm.Sau vài giây ngạc nhiên, Hạ Noãn lập tức chạy đến chỗ cửa sắt, chạy nhanh xuống đường thoát hiểm. Nhìn kĩ lại thẻ nhân viên công ty, một giọt mồ hôi lạnh phút chốc trượt xuống.Không phải đâu…. Không phải đâu…Bà chủ tương lai thực sự là đang làm ở tầng này, nàng không nhìn nhầm, tầng này đúng là tầng 32.Nhưng lúc trước cái biển đó ghi số “25”, không phải vì nổi giận, cũng không có khả năng là nhìn nhầm. Lại còn chuyện xảy ra vào sáng thứ Hai…..Cái này không giống chuyện ma quái. Nào có quỷ tốt như vậy, giúp nàng đến hai lần…. Vậy là vì sao nhỉ? Lúc lên lầu thì mệt chết còn lúc xuống thì thật dễ dàng ( chỗ này ta nghĩ hơi ít “ trong sáng”hí hí)Đem cơm cho bà chủ tương lai xong, Hạ Noãn bắt đầu đi xuống. Lúc này trong lòng nàng bắt đầu muốn hô to, chẳng lẽ có khi nào nàng lại có được siêu năng lực?Ta nghĩ muốn uống nước!Ở trong lòng nói như vậy, xung quanh mọi thứ cũng không có gì thay đổi, trên tay nàng cũng chả có ly nước nào.Bia~ ( ta không hiểu cái này T___T)

Chương 2: Có lẽ nàng không phải loài người chăng?(2)