Hạ Noãn Ngôn càng ngày càng hoài nghi mình không phải là người T__T. Lần đầu tiên loại ý nghĩ này xuất hiện là ở tuần trước. Buổi sáng thứ Hai tuần trước, nàng chậm đứng lên, ra khỏi nhà, một đường chạy như điên, nếu đi xe bus dành cho nhân viên thì mất nửa giờ đi đường, tiết kiệm một chút tiền xe. Nàng vừa mới đến cửa khu chung cư, vừa lúc nhìn thấy chiếc xe bus màu cam quen thuộc đang dừng tại trạm. Chạy nhanh lên sẽ kịp! Nhất thời nàng kích động nên không chú ý nhìn đường, mắt thấy sẽ va vào chiếc xe taxi vừa mới quay đầu. A-------- Ngừng!!!! Tiếng kêu sợ hãi còn chưa thốt lên, có cái gì đó bay ngang qua chiếc xe taxi đột nhiên dừng lại, hơn nữa ngay cả âm thanh của mọi thứ đều không có. Không đúng, không chỉ mỗi chiếc xe taxi dừng mà cả ngã tư đường đèn xanh đèn đỏ số đều không chạy, mọi người đi trên đường cũng ngừng lại. Tất cả đều im ắng… Sự ồn ào huyên náo của buổi sáng sớm đều không còn âm thanh, tất cả đều bị bao trùm bởi vẻ im lặng lạ thường. Thật sự là hoảng hốt, ngày cả…
Chương 61: Miếu thần (1)
Nương Tử, Vi Phu Chịu Thua RồiTác giả: Thẩm DuTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngHạ Noãn Ngôn càng ngày càng hoài nghi mình không phải là người T__T. Lần đầu tiên loại ý nghĩ này xuất hiện là ở tuần trước. Buổi sáng thứ Hai tuần trước, nàng chậm đứng lên, ra khỏi nhà, một đường chạy như điên, nếu đi xe bus dành cho nhân viên thì mất nửa giờ đi đường, tiết kiệm một chút tiền xe. Nàng vừa mới đến cửa khu chung cư, vừa lúc nhìn thấy chiếc xe bus màu cam quen thuộc đang dừng tại trạm. Chạy nhanh lên sẽ kịp! Nhất thời nàng kích động nên không chú ý nhìn đường, mắt thấy sẽ va vào chiếc xe taxi vừa mới quay đầu. A-------- Ngừng!!!! Tiếng kêu sợ hãi còn chưa thốt lên, có cái gì đó bay ngang qua chiếc xe taxi đột nhiên dừng lại, hơn nữa ngay cả âm thanh của mọi thứ đều không có. Không đúng, không chỉ mỗi chiếc xe taxi dừng mà cả ngã tư đường đèn xanh đèn đỏ số đều không chạy, mọi người đi trên đường cũng ngừng lại. Tất cả đều im ắng… Sự ồn ào huyên náo của buổi sáng sớm đều không còn âm thanh, tất cả đều bị bao trùm bởi vẻ im lặng lạ thường. Thật sự là hoảng hốt, ngày cả… Mọi người đều biết nàng lần đầu tới kinh thành, còn không quen thuộc mọi nơi, vì vậy trong thâm tâm đều mong muốn đưa nàng đi mọi chỗ.Chủ Vĩnh Ninh điện là tiểu Vương gia, cho nên quy củ cũng không đến mức quá nghiêm.Nếu cung nữ này muốn ra ngoài mua cho mình ít son phấn chỉ cần xin phép, có thể nhanh được ra ngoài cung.Một ngày, cung nữ Quả Lựu muốn ra ngoài cung mua ít son phấn, Hạ Noãn Ngôn tự nhiên muốn đi cùng.Quả Lựu đi đến một cửa hàng cũ kĩ và bé, không náo nhiệt như ở chợ, chỉ những khách am hiểu về mĩ phẩm mới tìm đến đây.“ Đây là Đông Thành sao? Ta chưa từng đi đến bao giờ”.Hạ Noãn Ngôn tò mò nhìn xung quanh.Dọc đường đi đều nói chuyện tình yêu nhưng Quả Lựu rất im lặng, giật nhẹ tay áo nàng, đi lại càng nhanh.Làm sao vậy?Nhưng mà lại nói tiếp, nơi này không có người nói chuyện…….Trên đường người đi bộ không ít, cũng có người trên đường kết bạn mà đi.Nhưng là mọi người đều im lặng đi đường, không có ai mở miệng.Chẳng lẽ quốc gia Trăng Non này có quy định người đi đường không được nói chuyện sao?Hạ Noãn Ngôn nghĩ đến điều đó, đều trầm mặc.Đi được một đoạn, khóe mắt lướt qua nhìn thấy một kiến trúc màu trắng đồ sộ.Khó đi vào cổ đại, thấy một kiến trúc vĩ đại như thế này đương nhiên muốn hai mắt chứng kiến, Hạ Noãn Ngôn quay đầu lại.Đảo qua một lượt, mới phát hiện nàng nhìn chỉ mỗi cái cửa mà thôi, tòa nhà trắng đằng sau, đây là cách bố trí của toàn bộ là màu trắng.Khác với hoàng cung uy nghiêm, kiến trúc màu trắng tạo cảm giác thần thánh và uy nghiêm hơn.Đây là nơi nào vậy?Trực giác nàng mách bảo, mọi người đều im lặng là do kiến trúc màu trắng này rồi.Chờ khi đi về sẽ hỏi Quả Lựu.Muốn thu hồi tầm mắt để tiếp tục đi, Hạ Noãn Ngôn đột nhiên dừng lại.Phía trên của kiến trúc màu trắng đều không có hoa văn phiền phức, trên đỉnh chỉ duy nhất một bông hoa.Có chút quen mắt.Lại liếc qua vài lần, đúng là rất quen.Không biết nàng ở chỗ nào đã nhìn thấy rồi.Thấy nàng ngày càng đi càng chậm, Quả Lựu có chút sốt ruột, không ngừng kéo ống tay nàng.Hạ Noãn Ngôn khôi phục tinh thần, cước bộ nhanh hơn, rất nhanh đi qua khu im lặng này.
Mọi người đều biết nàng lần đầu tới kinh thành, còn không quen thuộc mọi nơi, vì vậy trong thâm tâm đều mong muốn đưa nàng đi mọi chỗ.
Chủ Vĩnh Ninh điện là tiểu Vương gia, cho nên quy củ cũng không đến mức quá nghiêm.
Nếu cung nữ này muốn ra ngoài mua cho mình ít son phấn chỉ cần xin phép, có thể nhanh được ra ngoài cung.
Một ngày, cung nữ Quả Lựu muốn ra ngoài cung mua ít son phấn, Hạ Noãn Ngôn tự nhiên muốn đi cùng.
Quả Lựu đi đến một cửa hàng cũ kĩ và bé, không náo nhiệt như ở chợ, chỉ những khách am hiểu về mĩ phẩm mới tìm đến đây.
“ Đây là Đông Thành sao? Ta chưa từng đi đến bao giờ”.
Hạ Noãn Ngôn tò mò nhìn xung quanh.
Dọc đường đi đều nói chuyện tình yêu nhưng Quả Lựu rất im lặng, giật nhẹ tay áo nàng, đi lại càng nhanh.
Làm sao vậy?
Nhưng mà lại nói tiếp, nơi này không có người nói chuyện…….
Trên đường người đi bộ không ít, cũng có người trên đường kết bạn mà đi.
Nhưng là mọi người đều im lặng đi đường, không có ai mở miệng.
Chẳng lẽ quốc gia Trăng Non này có quy định người đi đường không được nói chuyện sao?
Hạ Noãn Ngôn nghĩ đến điều đó, đều trầm mặc.
Đi được một đoạn, khóe mắt lướt qua nhìn thấy một kiến trúc màu trắng đồ sộ.
Khó đi vào cổ đại, thấy một kiến trúc vĩ đại như thế này đương nhiên muốn hai mắt chứng kiến, Hạ Noãn Ngôn quay đầu lại.
Đảo qua một lượt, mới phát hiện nàng nhìn chỉ mỗi cái cửa mà thôi, tòa
nhà trắng đằng sau, đây là cách bố trí của toàn bộ là màu trắng.
Khác với hoàng cung uy nghiêm, kiến trúc màu trắng tạo cảm giác thần thánh và uy nghiêm hơn.
Đây là nơi nào vậy?
Trực giác nàng mách bảo, mọi người đều im lặng là do kiến trúc màu trắng này rồi.
Chờ khi đi về sẽ hỏi Quả Lựu.
Muốn thu hồi tầm mắt để tiếp tục đi, Hạ Noãn Ngôn đột nhiên dừng lại.
Phía trên của kiến trúc màu trắng đều không có hoa văn phiền phức, trên đỉnh chỉ duy nhất một bông hoa.
Có chút quen mắt.
Lại liếc qua vài lần, đúng là rất quen.
Không biết nàng ở chỗ nào đã nhìn thấy rồi.
Thấy nàng ngày càng đi càng chậm, Quả Lựu có chút sốt ruột, không ngừng kéo ống tay nàng.
Hạ Noãn Ngôn khôi phục tinh thần, cước bộ nhanh hơn, rất nhanh đi qua khu im lặng này.
Nương Tử, Vi Phu Chịu Thua RồiTác giả: Thẩm DuTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngHạ Noãn Ngôn càng ngày càng hoài nghi mình không phải là người T__T. Lần đầu tiên loại ý nghĩ này xuất hiện là ở tuần trước. Buổi sáng thứ Hai tuần trước, nàng chậm đứng lên, ra khỏi nhà, một đường chạy như điên, nếu đi xe bus dành cho nhân viên thì mất nửa giờ đi đường, tiết kiệm một chút tiền xe. Nàng vừa mới đến cửa khu chung cư, vừa lúc nhìn thấy chiếc xe bus màu cam quen thuộc đang dừng tại trạm. Chạy nhanh lên sẽ kịp! Nhất thời nàng kích động nên không chú ý nhìn đường, mắt thấy sẽ va vào chiếc xe taxi vừa mới quay đầu. A-------- Ngừng!!!! Tiếng kêu sợ hãi còn chưa thốt lên, có cái gì đó bay ngang qua chiếc xe taxi đột nhiên dừng lại, hơn nữa ngay cả âm thanh của mọi thứ đều không có. Không đúng, không chỉ mỗi chiếc xe taxi dừng mà cả ngã tư đường đèn xanh đèn đỏ số đều không chạy, mọi người đi trên đường cũng ngừng lại. Tất cả đều im ắng… Sự ồn ào huyên náo của buổi sáng sớm đều không còn âm thanh, tất cả đều bị bao trùm bởi vẻ im lặng lạ thường. Thật sự là hoảng hốt, ngày cả… Mọi người đều biết nàng lần đầu tới kinh thành, còn không quen thuộc mọi nơi, vì vậy trong thâm tâm đều mong muốn đưa nàng đi mọi chỗ.Chủ Vĩnh Ninh điện là tiểu Vương gia, cho nên quy củ cũng không đến mức quá nghiêm.Nếu cung nữ này muốn ra ngoài mua cho mình ít son phấn chỉ cần xin phép, có thể nhanh được ra ngoài cung.Một ngày, cung nữ Quả Lựu muốn ra ngoài cung mua ít son phấn, Hạ Noãn Ngôn tự nhiên muốn đi cùng.Quả Lựu đi đến một cửa hàng cũ kĩ và bé, không náo nhiệt như ở chợ, chỉ những khách am hiểu về mĩ phẩm mới tìm đến đây.“ Đây là Đông Thành sao? Ta chưa từng đi đến bao giờ”.Hạ Noãn Ngôn tò mò nhìn xung quanh.Dọc đường đi đều nói chuyện tình yêu nhưng Quả Lựu rất im lặng, giật nhẹ tay áo nàng, đi lại càng nhanh.Làm sao vậy?Nhưng mà lại nói tiếp, nơi này không có người nói chuyện…….Trên đường người đi bộ không ít, cũng có người trên đường kết bạn mà đi.Nhưng là mọi người đều im lặng đi đường, không có ai mở miệng.Chẳng lẽ quốc gia Trăng Non này có quy định người đi đường không được nói chuyện sao?Hạ Noãn Ngôn nghĩ đến điều đó, đều trầm mặc.Đi được một đoạn, khóe mắt lướt qua nhìn thấy một kiến trúc màu trắng đồ sộ.Khó đi vào cổ đại, thấy một kiến trúc vĩ đại như thế này đương nhiên muốn hai mắt chứng kiến, Hạ Noãn Ngôn quay đầu lại.Đảo qua một lượt, mới phát hiện nàng nhìn chỉ mỗi cái cửa mà thôi, tòa nhà trắng đằng sau, đây là cách bố trí của toàn bộ là màu trắng.Khác với hoàng cung uy nghiêm, kiến trúc màu trắng tạo cảm giác thần thánh và uy nghiêm hơn.Đây là nơi nào vậy?Trực giác nàng mách bảo, mọi người đều im lặng là do kiến trúc màu trắng này rồi.Chờ khi đi về sẽ hỏi Quả Lựu.Muốn thu hồi tầm mắt để tiếp tục đi, Hạ Noãn Ngôn đột nhiên dừng lại.Phía trên của kiến trúc màu trắng đều không có hoa văn phiền phức, trên đỉnh chỉ duy nhất một bông hoa.Có chút quen mắt.Lại liếc qua vài lần, đúng là rất quen.Không biết nàng ở chỗ nào đã nhìn thấy rồi.Thấy nàng ngày càng đi càng chậm, Quả Lựu có chút sốt ruột, không ngừng kéo ống tay nàng.Hạ Noãn Ngôn khôi phục tinh thần, cước bộ nhanh hơn, rất nhanh đi qua khu im lặng này.