Hạ Noãn Ngôn càng ngày càng hoài nghi mình không phải là người T__T. Lần đầu tiên loại ý nghĩ này xuất hiện là ở tuần trước. Buổi sáng thứ Hai tuần trước, nàng chậm đứng lên, ra khỏi nhà, một đường chạy như điên, nếu đi xe bus dành cho nhân viên thì mất nửa giờ đi đường, tiết kiệm một chút tiền xe. Nàng vừa mới đến cửa khu chung cư, vừa lúc nhìn thấy chiếc xe bus màu cam quen thuộc đang dừng tại trạm. Chạy nhanh lên sẽ kịp! Nhất thời nàng kích động nên không chú ý nhìn đường, mắt thấy sẽ va vào chiếc xe taxi vừa mới quay đầu. A-------- Ngừng!!!! Tiếng kêu sợ hãi còn chưa thốt lên, có cái gì đó bay ngang qua chiếc xe taxi đột nhiên dừng lại, hơn nữa ngay cả âm thanh của mọi thứ đều không có. Không đúng, không chỉ mỗi chiếc xe taxi dừng mà cả ngã tư đường đèn xanh đèn đỏ số đều không chạy, mọi người đi trên đường cũng ngừng lại. Tất cả đều im ắng… Sự ồn ào huyên náo của buổi sáng sớm đều không còn âm thanh, tất cả đều bị bao trùm bởi vẻ im lặng lạ thường. Thật sự là hoảng hốt, ngày cả…
Chương 62: Miếu thần (2)
Nương Tử, Vi Phu Chịu Thua RồiTác giả: Thẩm DuTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngHạ Noãn Ngôn càng ngày càng hoài nghi mình không phải là người T__T. Lần đầu tiên loại ý nghĩ này xuất hiện là ở tuần trước. Buổi sáng thứ Hai tuần trước, nàng chậm đứng lên, ra khỏi nhà, một đường chạy như điên, nếu đi xe bus dành cho nhân viên thì mất nửa giờ đi đường, tiết kiệm một chút tiền xe. Nàng vừa mới đến cửa khu chung cư, vừa lúc nhìn thấy chiếc xe bus màu cam quen thuộc đang dừng tại trạm. Chạy nhanh lên sẽ kịp! Nhất thời nàng kích động nên không chú ý nhìn đường, mắt thấy sẽ va vào chiếc xe taxi vừa mới quay đầu. A-------- Ngừng!!!! Tiếng kêu sợ hãi còn chưa thốt lên, có cái gì đó bay ngang qua chiếc xe taxi đột nhiên dừng lại, hơn nữa ngay cả âm thanh của mọi thứ đều không có. Không đúng, không chỉ mỗi chiếc xe taxi dừng mà cả ngã tư đường đèn xanh đèn đỏ số đều không chạy, mọi người đi trên đường cũng ngừng lại. Tất cả đều im ắng… Sự ồn ào huyên náo của buổi sáng sớm đều không còn âm thanh, tất cả đều bị bao trùm bởi vẻ im lặng lạ thường. Thật sự là hoảng hốt, ngày cả… Đến lúc đi xa kiến trúc đó, Quả Lựu mới nhẹ nhàng thở ra.“ Vừa rồi ta tưởng ngươi dừng lại đó luôn, làm ta sợ muốn chết”.Người bên cạnh cũng đều bắt đầu nói chuyện, có vài người quay lại chỗ kiến trúc màu trắng đó lạy, có vẻ như rất thành tâm.“ Vừa rồi………..”Lời nói đột nhiên thu lại, Hạ Noãn Ngôn thay đổi phương thức nói, “ Vừa rồi kiến trúc đó là……….”“ Đúng vậy, là miếu thần”. Quả Lựu quả nhiên theo lời nàng nói.“………..”Hạ Noãn Ngôn liền im lặng đến đáng thương luôn.Rốt cục đã tìm ra được phương thức để hỏi rồi!Trước kia không nghĩ nhiều liền hỏi luôn, kết quả mọi người kinh ngạc “ Làm sao ngươi lại không biết”.Vì không muốn mọi người coi mình là quái vật, nàng cũng đã biết cuối cùng cái gì cũng không dám hỏi.Cuối cùng đã không phải như vậy nữa!Hóa ra là miếu thần, chẳng trách mọi người lại cẩn thận như vậy.Nghĩ chẳng qua là một miếu thờ một vị thần linh nào đó, Hạ Noãn Ngôn cũng không hỏi nhiều.Lại đi một đoạn đường, Quả Lựu muốn đến một cửa hàng bán phấn son.Cửa hàng này là một bà lão, đang ngồi uống trà trên chiếc ghê mấy, trên đùi bà bà có một con mèo.Vừa nhìn thấy con mèo trắng muốt đó, Hạ Noãn Ngôn lại nghĩ đến Bạch công tử.Nàng còn nhớ rõ tiểu gia hỏa kia cố gắng cứng rắn muốn làm bộ một lão già kháng nghị việc trên người hắn có lông tơ.“Lông tơ cái gì! Trên người bản công tử làm gì có lông tơ!”Phốc, bộ dạng của tiểu tử kia thật đáng yêu.Trước mắt lại giống như tiểu tử kia đang trừng mắt với mình, tức giận đến mức lông dựng đứng hết lên.……….. Chờ một chút.Hạ Noãn Ngôn sực nhớ, tỉ mỉ nhớ cái ngày gặp Bạch công tử.Nàng nhớ tới cái ấn văn vừa thấy ở cái miếu đó.……….. Là trên trán của Bạch công tử, chính là cái ấn văn nàng ở chỗ đó.Đại khái nó không lẫn lộn đi đâu được.Đã biết tiểu tử kia sớm đã không có thân phận bình thường, nhưng đây là việc tòa miếu thần cùng với nó có quan hệ mà mọi người hay kính trọng thần kính, vẫn là có sự khác nhau.Nói thật ra, trước đó nàng vẫn nghĩ nó là yêu quái……….Miếu “thần”?
Đến lúc đi xa kiến trúc đó, Quả Lựu mới nhẹ nhàng thở ra.
“ Vừa rồi ta tưởng ngươi dừng lại đó luôn, làm ta sợ muốn chết”.
Người bên cạnh cũng đều bắt đầu nói chuyện, có vài người quay lại chỗ kiến trúc màu trắng đó lạy, có vẻ như rất thành tâm.
“ Vừa rồi………..”
Lời nói đột nhiên thu lại, Hạ Noãn Ngôn thay đổi phương thức nói, “ Vừa rồi kiến trúc đó là……….”
“ Đúng vậy, là miếu thần”. Quả Lựu quả nhiên theo lời nàng nói.
“………..”
Hạ Noãn Ngôn liền im lặng đến đáng thương luôn.
Rốt cục đã tìm ra được phương thức để hỏi rồi!
Trước kia không nghĩ nhiều liền hỏi luôn, kết quả mọi người kinh ngạc “ Làm sao ngươi lại không biết”.
Vì không muốn mọi người coi mình là quái vật, nàng cũng đã biết cuối cùng cái gì cũng không dám hỏi.
Cuối cùng đã không phải như vậy nữa!
Hóa ra là miếu thần, chẳng trách mọi người lại cẩn thận như vậy.
Nghĩ chẳng qua là một miếu thờ một vị thần linh nào đó, Hạ Noãn Ngôn cũng không hỏi nhiều.
Lại đi một đoạn đường, Quả Lựu muốn đến một cửa hàng bán phấn son.
Cửa hàng này là một bà lão, đang ngồi uống trà trên chiếc ghê mấy, trên đùi bà bà có một con mèo.
Vừa nhìn thấy con mèo trắng muốt đó, Hạ Noãn Ngôn lại nghĩ đến Bạch công tử.
Nàng còn nhớ rõ tiểu gia hỏa kia cố gắng cứng rắn muốn làm bộ một lão già kháng nghị việc trên người hắn có lông tơ.
“Lông tơ cái gì! Trên người bản công tử làm gì có lông tơ!”
Phốc, bộ dạng của tiểu tử kia thật đáng yêu.
Trước mắt lại giống như tiểu tử kia đang trừng mắt với mình, tức giận đến mức lông dựng đứng hết lên.
……….. Chờ một chút.
Hạ Noãn Ngôn sực nhớ, tỉ mỉ nhớ cái ngày gặp Bạch công tử.
Nàng nhớ tới cái ấn văn vừa thấy ở cái miếu đó.
……….. Là trên trán của Bạch công tử, chính là cái ấn văn nàng ở chỗ đó.
Đại khái nó không lẫn lộn đi đâu được.
Đã biết tiểu tử kia sớm đã không có thân phận bình thường, nhưng đây là
việc tòa miếu thần cùng với nó có quan hệ mà mọi người hay kính trọng
thần kính, vẫn là có sự khác nhau.
Nói thật ra, trước đó nàng vẫn nghĩ nó là yêu quái……….
Miếu “thần”?
Nương Tử, Vi Phu Chịu Thua RồiTác giả: Thẩm DuTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngHạ Noãn Ngôn càng ngày càng hoài nghi mình không phải là người T__T. Lần đầu tiên loại ý nghĩ này xuất hiện là ở tuần trước. Buổi sáng thứ Hai tuần trước, nàng chậm đứng lên, ra khỏi nhà, một đường chạy như điên, nếu đi xe bus dành cho nhân viên thì mất nửa giờ đi đường, tiết kiệm một chút tiền xe. Nàng vừa mới đến cửa khu chung cư, vừa lúc nhìn thấy chiếc xe bus màu cam quen thuộc đang dừng tại trạm. Chạy nhanh lên sẽ kịp! Nhất thời nàng kích động nên không chú ý nhìn đường, mắt thấy sẽ va vào chiếc xe taxi vừa mới quay đầu. A-------- Ngừng!!!! Tiếng kêu sợ hãi còn chưa thốt lên, có cái gì đó bay ngang qua chiếc xe taxi đột nhiên dừng lại, hơn nữa ngay cả âm thanh của mọi thứ đều không có. Không đúng, không chỉ mỗi chiếc xe taxi dừng mà cả ngã tư đường đèn xanh đèn đỏ số đều không chạy, mọi người đi trên đường cũng ngừng lại. Tất cả đều im ắng… Sự ồn ào huyên náo của buổi sáng sớm đều không còn âm thanh, tất cả đều bị bao trùm bởi vẻ im lặng lạ thường. Thật sự là hoảng hốt, ngày cả… Đến lúc đi xa kiến trúc đó, Quả Lựu mới nhẹ nhàng thở ra.“ Vừa rồi ta tưởng ngươi dừng lại đó luôn, làm ta sợ muốn chết”.Người bên cạnh cũng đều bắt đầu nói chuyện, có vài người quay lại chỗ kiến trúc màu trắng đó lạy, có vẻ như rất thành tâm.“ Vừa rồi………..”Lời nói đột nhiên thu lại, Hạ Noãn Ngôn thay đổi phương thức nói, “ Vừa rồi kiến trúc đó là……….”“ Đúng vậy, là miếu thần”. Quả Lựu quả nhiên theo lời nàng nói.“………..”Hạ Noãn Ngôn liền im lặng đến đáng thương luôn.Rốt cục đã tìm ra được phương thức để hỏi rồi!Trước kia không nghĩ nhiều liền hỏi luôn, kết quả mọi người kinh ngạc “ Làm sao ngươi lại không biết”.Vì không muốn mọi người coi mình là quái vật, nàng cũng đã biết cuối cùng cái gì cũng không dám hỏi.Cuối cùng đã không phải như vậy nữa!Hóa ra là miếu thần, chẳng trách mọi người lại cẩn thận như vậy.Nghĩ chẳng qua là một miếu thờ một vị thần linh nào đó, Hạ Noãn Ngôn cũng không hỏi nhiều.Lại đi một đoạn đường, Quả Lựu muốn đến một cửa hàng bán phấn son.Cửa hàng này là một bà lão, đang ngồi uống trà trên chiếc ghê mấy, trên đùi bà bà có một con mèo.Vừa nhìn thấy con mèo trắng muốt đó, Hạ Noãn Ngôn lại nghĩ đến Bạch công tử.Nàng còn nhớ rõ tiểu gia hỏa kia cố gắng cứng rắn muốn làm bộ một lão già kháng nghị việc trên người hắn có lông tơ.“Lông tơ cái gì! Trên người bản công tử làm gì có lông tơ!”Phốc, bộ dạng của tiểu tử kia thật đáng yêu.Trước mắt lại giống như tiểu tử kia đang trừng mắt với mình, tức giận đến mức lông dựng đứng hết lên.……….. Chờ một chút.Hạ Noãn Ngôn sực nhớ, tỉ mỉ nhớ cái ngày gặp Bạch công tử.Nàng nhớ tới cái ấn văn vừa thấy ở cái miếu đó.……….. Là trên trán của Bạch công tử, chính là cái ấn văn nàng ở chỗ đó.Đại khái nó không lẫn lộn đi đâu được.Đã biết tiểu tử kia sớm đã không có thân phận bình thường, nhưng đây là việc tòa miếu thần cùng với nó có quan hệ mà mọi người hay kính trọng thần kính, vẫn là có sự khác nhau.Nói thật ra, trước đó nàng vẫn nghĩ nó là yêu quái……….Miếu “thần”?