Hạ Noãn Ngôn càng ngày càng hoài nghi mình không phải là người T__T. Lần đầu tiên loại ý nghĩ này xuất hiện là ở tuần trước. Buổi sáng thứ Hai tuần trước, nàng chậm đứng lên, ra khỏi nhà, một đường chạy như điên, nếu đi xe bus dành cho nhân viên thì mất nửa giờ đi đường, tiết kiệm một chút tiền xe. Nàng vừa mới đến cửa khu chung cư, vừa lúc nhìn thấy chiếc xe bus màu cam quen thuộc đang dừng tại trạm. Chạy nhanh lên sẽ kịp! Nhất thời nàng kích động nên không chú ý nhìn đường, mắt thấy sẽ va vào chiếc xe taxi vừa mới quay đầu. A-------- Ngừng!!!! Tiếng kêu sợ hãi còn chưa thốt lên, có cái gì đó bay ngang qua chiếc xe taxi đột nhiên dừng lại, hơn nữa ngay cả âm thanh của mọi thứ đều không có. Không đúng, không chỉ mỗi chiếc xe taxi dừng mà cả ngã tư đường đèn xanh đèn đỏ số đều không chạy, mọi người đi trên đường cũng ngừng lại. Tất cả đều im ắng… Sự ồn ào huyên náo của buổi sáng sớm đều không còn âm thanh, tất cả đều bị bao trùm bởi vẻ im lặng lạ thường. Thật sự là hoảng hốt, ngày cả…
Chương 98: Hắn là sát thủ (2)
Nương Tử, Vi Phu Chịu Thua RồiTác giả: Thẩm DuTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngHạ Noãn Ngôn càng ngày càng hoài nghi mình không phải là người T__T. Lần đầu tiên loại ý nghĩ này xuất hiện là ở tuần trước. Buổi sáng thứ Hai tuần trước, nàng chậm đứng lên, ra khỏi nhà, một đường chạy như điên, nếu đi xe bus dành cho nhân viên thì mất nửa giờ đi đường, tiết kiệm một chút tiền xe. Nàng vừa mới đến cửa khu chung cư, vừa lúc nhìn thấy chiếc xe bus màu cam quen thuộc đang dừng tại trạm. Chạy nhanh lên sẽ kịp! Nhất thời nàng kích động nên không chú ý nhìn đường, mắt thấy sẽ va vào chiếc xe taxi vừa mới quay đầu. A-------- Ngừng!!!! Tiếng kêu sợ hãi còn chưa thốt lên, có cái gì đó bay ngang qua chiếc xe taxi đột nhiên dừng lại, hơn nữa ngay cả âm thanh của mọi thứ đều không có. Không đúng, không chỉ mỗi chiếc xe taxi dừng mà cả ngã tư đường đèn xanh đèn đỏ số đều không chạy, mọi người đi trên đường cũng ngừng lại. Tất cả đều im ắng… Sự ồn ào huyên náo của buổi sáng sớm đều không còn âm thanh, tất cả đều bị bao trùm bởi vẻ im lặng lạ thường. Thật sự là hoảng hốt, ngày cả… “ Ngươi….. ngươi …. Đáng ghét!”Bạch công tử vung đuôi, không để ý nàng, xoay người nhìn chằm chằm đứa bé.“ Nói, ngươi là người nào!”Đứa bé đương nhiên không nói chuyện, chỉ dùng vẻ mặt khiếp sợ nhìn hắn.“ Nếu không nói ta sẽ giết ngươi!”Vẫn không có người nói.Móng vuốt dương lên, thật sự là muốn động thủ, Hạ Noãn Ngôn vội vàng ngăn hắn.“ Không giết, không được giết, ta đã đáp ứng Trữ vương phi chăm đứa bé”.Sau nửa canh giờ------Vẫn là ở trong phòng, nhưng mà trong phòng có thêm Gia Các Mộ Quy về cùng với tiểu Vương gia.Bạch công tử trừng mắt nhìn, mắt to mắt nhỏ trừng nhau.Hạ Noãn Ngôn chỉ có thể nhìn ba người.Bọn họ nói, Bạch công tử không chịu nghe, cố chấp nhìn thân hình nhỏ bé.Nhìn dáng vẻ của hắn, Hạ Noãn Ngôn nói gì cũng không chịu nghe, hắn có vẻ rất muốn giết.“ Bạch công tử, đừng nhìn hắn nữa…..”Hạ Noãn Ngôn không khí lực gục mặt xuống bàn, “ Không dễ gì ngươi mới tỉnh, ta có rất nhiều điều muốn hỏi, ta còn muốn ngươi đưa ta về nhà, ta rất muốn mua dâu tây của hiệu Từ Phúc”.Hu huh hu, nàng rất tham.Nàng trong lòng thầm khóc, đột nhiên “oa” một tiếng khóc của trẻ con vang lên.“ Làm sao vậy?”Nàng bật dậy, chạy đến giường, còn tưởng Bạch công tử làm hắn tổn thương, vội vàng kiểm tra.Đứa bé không bị thương tích gì, động tác cực kỳ linh hoạt.“ Sao thế này? Ngươi bị hắn làm gì sao?”Xác định hắn không bị thương, nhìn thấy hắn khóc lớn như vậy, Hạ Noãn Ngôn lo lắng nhìn Bạch công tử.Nhất là từ trước đên giờ chưa bao giờ nhìn đứa bé kia khóc.“ Bản công tử không thèm dọa hắn!”Không biết rằng có một sức hút nào khiến cho đứa bé này mà hoảng sợ đến thế!Gia Các Mộ Quy đứng bên cạnh nhíu mày, “ Hắn không có nước mắt”.Hạ Noãn Ngôn cúi đầu nhìn hắn.Đúng là khóc lớn tiếng như vậy, nhưng chính là gào khóc, một giọt nước mắt cũng chưa rơi xuống, ngay cả hốc mắt cũng không hồng.
“ Ngươi….. ngươi …. Đáng ghét!”
Bạch công tử vung đuôi, không để ý nàng, xoay người nhìn chằm chằm đứa bé.
“ Nói, ngươi là người nào!”
Đứa bé đương nhiên không nói chuyện, chỉ dùng vẻ mặt khiếp sợ nhìn hắn.
“ Nếu không nói ta sẽ giết ngươi!”
Vẫn không có người nói.
Móng vuốt dương lên, thật sự là muốn động thủ, Hạ Noãn Ngôn vội vàng ngăn hắn.
“ Không giết, không được giết, ta đã đáp ứng Trữ vương phi chăm đứa bé”.
Sau nửa canh giờ------
Vẫn là ở trong phòng, nhưng mà trong phòng có thêm Gia Các Mộ Quy về cùng với tiểu Vương gia.
Bạch công tử trừng mắt nhìn, mắt to mắt nhỏ trừng nhau.
Hạ Noãn Ngôn chỉ có thể nhìn ba người.
Bọn họ nói, Bạch công tử không chịu nghe, cố chấp nhìn thân hình nhỏ bé.
Nhìn dáng vẻ của hắn, Hạ Noãn Ngôn nói gì cũng không chịu nghe, hắn có vẻ rất muốn giết.
“ Bạch công tử, đừng nhìn hắn nữa…..”
Hạ Noãn Ngôn không khí lực gục mặt xuống bàn, “ Không dễ gì ngươi mới
tỉnh, ta có rất nhiều điều muốn hỏi, ta còn muốn ngươi đưa ta về nhà, ta rất muốn mua dâu tây của hiệu Từ Phúc”.
Hu huh hu, nàng rất tham.
Nàng trong lòng thầm khóc, đột nhiên “oa” một tiếng khóc của trẻ con vang lên.
“ Làm sao vậy?”
Nàng bật dậy, chạy đến giường, còn tưởng Bạch công tử làm hắn tổn thương, vội vàng kiểm tra.
Đứa bé không bị thương tích gì, động tác cực kỳ linh hoạt.
“ Sao thế này? Ngươi bị hắn làm gì sao?”
Xác định hắn không bị thương, nhìn thấy hắn khóc lớn như vậy, Hạ Noãn Ngôn lo lắng nhìn Bạch công tử.
Nhất là từ trước đên giờ chưa bao giờ nhìn đứa bé kia khóc.
“ Bản công tử không thèm dọa hắn!”
Không biết rằng có một sức hút nào khiến cho đứa bé này mà hoảng sợ đến thế!
Gia Các Mộ Quy đứng bên cạnh nhíu mày, “ Hắn không có nước mắt”.
Hạ Noãn Ngôn cúi đầu nhìn hắn.
Đúng là khóc lớn tiếng như vậy, nhưng chính là gào khóc, một giọt nước mắt cũng chưa rơi xuống, ngay cả hốc mắt cũng không hồng.
Nương Tử, Vi Phu Chịu Thua RồiTác giả: Thẩm DuTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngHạ Noãn Ngôn càng ngày càng hoài nghi mình không phải là người T__T. Lần đầu tiên loại ý nghĩ này xuất hiện là ở tuần trước. Buổi sáng thứ Hai tuần trước, nàng chậm đứng lên, ra khỏi nhà, một đường chạy như điên, nếu đi xe bus dành cho nhân viên thì mất nửa giờ đi đường, tiết kiệm một chút tiền xe. Nàng vừa mới đến cửa khu chung cư, vừa lúc nhìn thấy chiếc xe bus màu cam quen thuộc đang dừng tại trạm. Chạy nhanh lên sẽ kịp! Nhất thời nàng kích động nên không chú ý nhìn đường, mắt thấy sẽ va vào chiếc xe taxi vừa mới quay đầu. A-------- Ngừng!!!! Tiếng kêu sợ hãi còn chưa thốt lên, có cái gì đó bay ngang qua chiếc xe taxi đột nhiên dừng lại, hơn nữa ngay cả âm thanh của mọi thứ đều không có. Không đúng, không chỉ mỗi chiếc xe taxi dừng mà cả ngã tư đường đèn xanh đèn đỏ số đều không chạy, mọi người đi trên đường cũng ngừng lại. Tất cả đều im ắng… Sự ồn ào huyên náo của buổi sáng sớm đều không còn âm thanh, tất cả đều bị bao trùm bởi vẻ im lặng lạ thường. Thật sự là hoảng hốt, ngày cả… “ Ngươi….. ngươi …. Đáng ghét!”Bạch công tử vung đuôi, không để ý nàng, xoay người nhìn chằm chằm đứa bé.“ Nói, ngươi là người nào!”Đứa bé đương nhiên không nói chuyện, chỉ dùng vẻ mặt khiếp sợ nhìn hắn.“ Nếu không nói ta sẽ giết ngươi!”Vẫn không có người nói.Móng vuốt dương lên, thật sự là muốn động thủ, Hạ Noãn Ngôn vội vàng ngăn hắn.“ Không giết, không được giết, ta đã đáp ứng Trữ vương phi chăm đứa bé”.Sau nửa canh giờ------Vẫn là ở trong phòng, nhưng mà trong phòng có thêm Gia Các Mộ Quy về cùng với tiểu Vương gia.Bạch công tử trừng mắt nhìn, mắt to mắt nhỏ trừng nhau.Hạ Noãn Ngôn chỉ có thể nhìn ba người.Bọn họ nói, Bạch công tử không chịu nghe, cố chấp nhìn thân hình nhỏ bé.Nhìn dáng vẻ của hắn, Hạ Noãn Ngôn nói gì cũng không chịu nghe, hắn có vẻ rất muốn giết.“ Bạch công tử, đừng nhìn hắn nữa…..”Hạ Noãn Ngôn không khí lực gục mặt xuống bàn, “ Không dễ gì ngươi mới tỉnh, ta có rất nhiều điều muốn hỏi, ta còn muốn ngươi đưa ta về nhà, ta rất muốn mua dâu tây của hiệu Từ Phúc”.Hu huh hu, nàng rất tham.Nàng trong lòng thầm khóc, đột nhiên “oa” một tiếng khóc của trẻ con vang lên.“ Làm sao vậy?”Nàng bật dậy, chạy đến giường, còn tưởng Bạch công tử làm hắn tổn thương, vội vàng kiểm tra.Đứa bé không bị thương tích gì, động tác cực kỳ linh hoạt.“ Sao thế này? Ngươi bị hắn làm gì sao?”Xác định hắn không bị thương, nhìn thấy hắn khóc lớn như vậy, Hạ Noãn Ngôn lo lắng nhìn Bạch công tử.Nhất là từ trước đên giờ chưa bao giờ nhìn đứa bé kia khóc.“ Bản công tử không thèm dọa hắn!”Không biết rằng có một sức hút nào khiến cho đứa bé này mà hoảng sợ đến thế!Gia Các Mộ Quy đứng bên cạnh nhíu mày, “ Hắn không có nước mắt”.Hạ Noãn Ngôn cúi đầu nhìn hắn.Đúng là khóc lớn tiếng như vậy, nhưng chính là gào khóc, một giọt nước mắt cũng chưa rơi xuống, ngay cả hốc mắt cũng không hồng.