Hạ Noãn Ngôn càng ngày càng hoài nghi mình không phải là người T__T. Lần đầu tiên loại ý nghĩ này xuất hiện là ở tuần trước. Buổi sáng thứ Hai tuần trước, nàng chậm đứng lên, ra khỏi nhà, một đường chạy như điên, nếu đi xe bus dành cho nhân viên thì mất nửa giờ đi đường, tiết kiệm một chút tiền xe. Nàng vừa mới đến cửa khu chung cư, vừa lúc nhìn thấy chiếc xe bus màu cam quen thuộc đang dừng tại trạm. Chạy nhanh lên sẽ kịp! Nhất thời nàng kích động nên không chú ý nhìn đường, mắt thấy sẽ va vào chiếc xe taxi vừa mới quay đầu. A-------- Ngừng!!!! Tiếng kêu sợ hãi còn chưa thốt lên, có cái gì đó bay ngang qua chiếc xe taxi đột nhiên dừng lại, hơn nữa ngay cả âm thanh của mọi thứ đều không có. Không đúng, không chỉ mỗi chiếc xe taxi dừng mà cả ngã tư đường đèn xanh đèn đỏ số đều không chạy, mọi người đi trên đường cũng ngừng lại. Tất cả đều im ắng… Sự ồn ào huyên náo của buổi sáng sớm đều không còn âm thanh, tất cả đều bị bao trùm bởi vẻ im lặng lạ thường. Thật sự là hoảng hốt, ngày cả…
Chương 99: Hắn là sát thủ (3)
Nương Tử, Vi Phu Chịu Thua RồiTác giả: Thẩm DuTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngHạ Noãn Ngôn càng ngày càng hoài nghi mình không phải là người T__T. Lần đầu tiên loại ý nghĩ này xuất hiện là ở tuần trước. Buổi sáng thứ Hai tuần trước, nàng chậm đứng lên, ra khỏi nhà, một đường chạy như điên, nếu đi xe bus dành cho nhân viên thì mất nửa giờ đi đường, tiết kiệm một chút tiền xe. Nàng vừa mới đến cửa khu chung cư, vừa lúc nhìn thấy chiếc xe bus màu cam quen thuộc đang dừng tại trạm. Chạy nhanh lên sẽ kịp! Nhất thời nàng kích động nên không chú ý nhìn đường, mắt thấy sẽ va vào chiếc xe taxi vừa mới quay đầu. A-------- Ngừng!!!! Tiếng kêu sợ hãi còn chưa thốt lên, có cái gì đó bay ngang qua chiếc xe taxi đột nhiên dừng lại, hơn nữa ngay cả âm thanh của mọi thứ đều không có. Không đúng, không chỉ mỗi chiếc xe taxi dừng mà cả ngã tư đường đèn xanh đèn đỏ số đều không chạy, mọi người đi trên đường cũng ngừng lại. Tất cả đều im ắng… Sự ồn ào huyên náo của buổi sáng sớm đều không còn âm thanh, tất cả đều bị bao trùm bởi vẻ im lặng lạ thường. Thật sự là hoảng hốt, ngày cả… Nàng cúi đầu nhìn đứa bé, đứa bé cũng ngẩng đầu lên nhìn nàng, một bên nhìn Hạ Noãn Ngôn.Đáng thương cho đôi mắt nhỏ này…….Hạ Noãn Ngôn nhìn một hồi lâu, cũng chỉ có cái ý nghĩ đó.Đứa bé rời đi cái ôm của nàng, bắt đầu động tay chân.Đây là đang làm sao vậy……..Hắn đi nửa ngày cũng không dừng lại, cũng không ai cản hắn, hắn sẽ lỗ ra ánh mắt sát khí.“ Ta có chút tin tưởng hắn không bình thường………..” Hạ Noãn Ngôn thì thào nói.Trước kia còn tưởng hắn nhỏ bé đáng yêu, trợn mắt cũng đáng yêu.Lúc này nhìn thấy đôi mắt đầy sát khí kia, cái đó không giống như một đứa bé nên có.“ Hừ, ta đã nói Bản công tử ta không có nói sai!”Động tác dừng lại ở trên giường, đôi mắt nhỏ lộ ra ý “Các ngươi đúng là ngu ngốc”, sau lại tiếp tục đi.“ ……… Mọi người, hắn đang làm gì vậy”.“Ta nghĩ có thể hắn đái dầm!” Tiểu Vương gia rất nghiêm túc nói.“……….”Có trình độ!Cơ thể nhỏ bé có giới hạn, đi đi lại lại, tốc độ đi càng chậm.Sau chính là ở trên giường cọ cọ, không chịu dừng lại.Trên giường hắn đi loạn lung tung, Hạ Noãn Ngôn nhận ra rất mệt mỏi, vô lực, nhìn hắn.Đứa bé này thực sự là…………Đi đông đi tây, đi nhiều như thế lại không thấy mệt hay chóng đầu.Ánh mắt nhìn đứa bé đi tới đi lui, như là đang viết chữ, SOS……“ SOS”?!Hạ Noãn Ngôn lúc này cảm thấy hoảng sợ, đứa bé lúc này mới dừng lại.Mệt mỏi ngã xuống giường, ánh mắt lúc này của hắn như đang nói “ Ngươi thật là ngu ngốc”.“ Ý ngươi là SOS?”Gật đầu.“……….. Ngươi từ hiện đại tới sao?”Lại gật đầu.Nàng vừa nói gì ấy nhỉ?Hóa ra khi nàng nhắc tới Từ Phúc, trách không được hắn lại khóc lớn, ra là gặp được đồng hương.“ Ngươi là….. Ta lấy giấy bút cho ngươi đến nhé?”Lại gật đầu.Lúc này làm cho tất cả mọi người ngạc nhiên, đứa bé cầm giấy bút, mọi người đều vây quanh hắn xem hắn viết cái gì.
Nàng cúi đầu nhìn đứa bé, đứa bé cũng ngẩng đầu lên nhìn nàng, một bên nhìn Hạ Noãn Ngôn.
Đáng thương cho đôi mắt nhỏ này…….
Hạ Noãn Ngôn nhìn một hồi lâu, cũng chỉ có cái ý nghĩ đó.
Đứa bé rời đi cái ôm của nàng, bắt đầu động tay chân.
Đây là đang làm sao vậy……..
Hắn đi nửa ngày cũng không dừng lại, cũng không ai cản hắn, hắn sẽ lỗ ra ánh mắt sát khí.
“ Ta có chút tin tưởng hắn không bình thường………..” Hạ Noãn Ngôn thì thào nói.
Trước kia còn tưởng hắn nhỏ bé đáng yêu, trợn mắt cũng đáng yêu.
Lúc này nhìn thấy đôi mắt đầy sát khí kia, cái đó không giống như một đứa bé nên có.
“ Hừ, ta đã nói Bản công tử ta không có nói sai!”
Động tác dừng lại ở trên giường, đôi mắt nhỏ lộ ra ý “Các ngươi đúng là ngu ngốc”, sau lại tiếp tục đi.
“ ……… Mọi người, hắn đang làm gì vậy”.
“Ta nghĩ có thể hắn đái dầm!” Tiểu Vương gia rất nghiêm túc nói.
“……….”
Có trình độ!
Cơ thể nhỏ bé có giới hạn, đi đi lại lại, tốc độ đi càng chậm.
Sau chính là ở trên giường cọ cọ, không chịu dừng lại.
Trên giường hắn đi loạn lung tung, Hạ Noãn Ngôn nhận ra rất mệt mỏi, vô lực, nhìn hắn.
Đứa bé này thực sự là…………
Đi đông đi tây, đi nhiều như thế lại không thấy mệt hay chóng đầu.
Ánh mắt nhìn đứa bé đi tới đi lui, như là đang viết chữ, SOS……
“ SOS”?!
Hạ Noãn Ngôn lúc này cảm thấy hoảng sợ, đứa bé lúc này mới dừng lại.
Mệt mỏi ngã xuống giường, ánh mắt lúc này của hắn như đang nói “ Ngươi thật là ngu ngốc”.
“ Ý ngươi là SOS?”
Gật đầu.
“……….. Ngươi từ hiện đại tới sao?”
Lại gật đầu.
Nàng vừa nói gì ấy nhỉ?
Hóa ra khi nàng nhắc tới Từ Phúc, trách không được hắn lại khóc lớn, ra là gặp được đồng hương.
“ Ngươi là….. Ta lấy giấy bút cho ngươi đến nhé?”
Lại gật đầu.
Lúc này làm cho tất cả mọi người ngạc nhiên, đứa bé cầm giấy bút, mọi người đều vây quanh hắn xem hắn viết cái gì.
Nương Tử, Vi Phu Chịu Thua RồiTác giả: Thẩm DuTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngHạ Noãn Ngôn càng ngày càng hoài nghi mình không phải là người T__T. Lần đầu tiên loại ý nghĩ này xuất hiện là ở tuần trước. Buổi sáng thứ Hai tuần trước, nàng chậm đứng lên, ra khỏi nhà, một đường chạy như điên, nếu đi xe bus dành cho nhân viên thì mất nửa giờ đi đường, tiết kiệm một chút tiền xe. Nàng vừa mới đến cửa khu chung cư, vừa lúc nhìn thấy chiếc xe bus màu cam quen thuộc đang dừng tại trạm. Chạy nhanh lên sẽ kịp! Nhất thời nàng kích động nên không chú ý nhìn đường, mắt thấy sẽ va vào chiếc xe taxi vừa mới quay đầu. A-------- Ngừng!!!! Tiếng kêu sợ hãi còn chưa thốt lên, có cái gì đó bay ngang qua chiếc xe taxi đột nhiên dừng lại, hơn nữa ngay cả âm thanh của mọi thứ đều không có. Không đúng, không chỉ mỗi chiếc xe taxi dừng mà cả ngã tư đường đèn xanh đèn đỏ số đều không chạy, mọi người đi trên đường cũng ngừng lại. Tất cả đều im ắng… Sự ồn ào huyên náo của buổi sáng sớm đều không còn âm thanh, tất cả đều bị bao trùm bởi vẻ im lặng lạ thường. Thật sự là hoảng hốt, ngày cả… Nàng cúi đầu nhìn đứa bé, đứa bé cũng ngẩng đầu lên nhìn nàng, một bên nhìn Hạ Noãn Ngôn.Đáng thương cho đôi mắt nhỏ này…….Hạ Noãn Ngôn nhìn một hồi lâu, cũng chỉ có cái ý nghĩ đó.Đứa bé rời đi cái ôm của nàng, bắt đầu động tay chân.Đây là đang làm sao vậy……..Hắn đi nửa ngày cũng không dừng lại, cũng không ai cản hắn, hắn sẽ lỗ ra ánh mắt sát khí.“ Ta có chút tin tưởng hắn không bình thường………..” Hạ Noãn Ngôn thì thào nói.Trước kia còn tưởng hắn nhỏ bé đáng yêu, trợn mắt cũng đáng yêu.Lúc này nhìn thấy đôi mắt đầy sát khí kia, cái đó không giống như một đứa bé nên có.“ Hừ, ta đã nói Bản công tử ta không có nói sai!”Động tác dừng lại ở trên giường, đôi mắt nhỏ lộ ra ý “Các ngươi đúng là ngu ngốc”, sau lại tiếp tục đi.“ ……… Mọi người, hắn đang làm gì vậy”.“Ta nghĩ có thể hắn đái dầm!” Tiểu Vương gia rất nghiêm túc nói.“……….”Có trình độ!Cơ thể nhỏ bé có giới hạn, đi đi lại lại, tốc độ đi càng chậm.Sau chính là ở trên giường cọ cọ, không chịu dừng lại.Trên giường hắn đi loạn lung tung, Hạ Noãn Ngôn nhận ra rất mệt mỏi, vô lực, nhìn hắn.Đứa bé này thực sự là…………Đi đông đi tây, đi nhiều như thế lại không thấy mệt hay chóng đầu.Ánh mắt nhìn đứa bé đi tới đi lui, như là đang viết chữ, SOS……“ SOS”?!Hạ Noãn Ngôn lúc này cảm thấy hoảng sợ, đứa bé lúc này mới dừng lại.Mệt mỏi ngã xuống giường, ánh mắt lúc này của hắn như đang nói “ Ngươi thật là ngu ngốc”.“ Ý ngươi là SOS?”Gật đầu.“……….. Ngươi từ hiện đại tới sao?”Lại gật đầu.Nàng vừa nói gì ấy nhỉ?Hóa ra khi nàng nhắc tới Từ Phúc, trách không được hắn lại khóc lớn, ra là gặp được đồng hương.“ Ngươi là….. Ta lấy giấy bút cho ngươi đến nhé?”Lại gật đầu.Lúc này làm cho tất cả mọi người ngạc nhiên, đứa bé cầm giấy bút, mọi người đều vây quanh hắn xem hắn viết cái gì.