Tác giả:

Hạ Noãn Ngôn càng ngày càng hoài nghi mình không phải là người T__T. Lần đầu tiên loại ý nghĩ này xuất hiện là ở tuần trước. Buổi sáng thứ Hai tuần trước, nàng chậm đứng lên, ra khỏi nhà, một đường chạy như điên, nếu đi xe bus dành cho nhân viên thì mất nửa giờ đi đường, tiết kiệm một chút tiền xe. Nàng vừa mới đến cửa khu chung cư, vừa lúc nhìn thấy chiếc xe bus màu cam quen thuộc đang dừng tại trạm. Chạy nhanh lên sẽ kịp! Nhất thời nàng kích động nên không chú ý nhìn đường, mắt thấy sẽ va vào chiếc xe taxi vừa mới quay đầu. A-------- Ngừng!!!! Tiếng kêu sợ hãi còn chưa thốt lên, có cái gì đó bay ngang qua chiếc xe taxi đột nhiên dừng lại, hơn nữa ngay cả âm thanh của mọi thứ đều không có. Không đúng, không chỉ mỗi chiếc xe taxi dừng mà cả ngã tư đường đèn xanh đèn đỏ số đều không chạy, mọi người đi trên đường cũng ngừng lại. Tất cả đều im ắng… Sự ồn ào huyên náo của buổi sáng sớm đều không còn âm thanh, tất cả đều bị bao trùm bởi vẻ im lặng lạ thường. Thật sự là hoảng hốt, ngày cả…

Chương 193: Kẻ đuổi theo thần bí (3)

Nương Tử, Vi Phu Chịu Thua RồiTác giả: Thẩm DuTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngHạ Noãn Ngôn càng ngày càng hoài nghi mình không phải là người T__T. Lần đầu tiên loại ý nghĩ này xuất hiện là ở tuần trước. Buổi sáng thứ Hai tuần trước, nàng chậm đứng lên, ra khỏi nhà, một đường chạy như điên, nếu đi xe bus dành cho nhân viên thì mất nửa giờ đi đường, tiết kiệm một chút tiền xe. Nàng vừa mới đến cửa khu chung cư, vừa lúc nhìn thấy chiếc xe bus màu cam quen thuộc đang dừng tại trạm. Chạy nhanh lên sẽ kịp! Nhất thời nàng kích động nên không chú ý nhìn đường, mắt thấy sẽ va vào chiếc xe taxi vừa mới quay đầu. A-------- Ngừng!!!! Tiếng kêu sợ hãi còn chưa thốt lên, có cái gì đó bay ngang qua chiếc xe taxi đột nhiên dừng lại, hơn nữa ngay cả âm thanh của mọi thứ đều không có. Không đúng, không chỉ mỗi chiếc xe taxi dừng mà cả ngã tư đường đèn xanh đèn đỏ số đều không chạy, mọi người đi trên đường cũng ngừng lại. Tất cả đều im ắng… Sự ồn ào huyên náo của buổi sáng sớm đều không còn âm thanh, tất cả đều bị bao trùm bởi vẻ im lặng lạ thường. Thật sự là hoảng hốt, ngày cả… Nhưng mà........Nàng còn chưa lên tiếng hỏi, Tiểu Vương Gia đã mở miệng trước, “Miêu ca ca, có thể nào là người thích ngươi hay không nha?”“.......... không biết, ta không nhớ có người nào thích ta không nữa“.Nhưng Bạch tôn sẽ nhớ rõ đi?Tiểu Vương Gia có chút muốn hỏi, nhưng lại thôi, trề môi, không nói.Cái ca ca mang mặt nạ kia ánh mắt quá lạnh lùng!Khách sạn không có vấn đề gì, trong phòng không có cạm bẫy, trong đồ ăn không có hạ độc, tất cả mọi người đều thoải mái ở.Nhưng sau cơm chiều, lại xuất hiện vấn đề.Hạ Noãn Ngôn ngồi ở bên cạnh bàn, mệt mỏi chống cái trán, ánh mắt nhìn chằm chằm cái vật gì đó giữa bàn.”Ai có thể nói cho ta biết đây là ai đưa......””không phải ta!”Bạch công tử cùng Tiểu Vương Gia vội vã phủi sạch liên quan, cùng lên tiếng trả lời.Ngay cả bé con cũng quay lại khinh thường “hừ” một tiếng, đối với đồ vật trên bàn kia khinh bỉ cực kỳ.Hạ Noãn Ngôn từ từ quay đầu, nghi ngờ nhìn về phía Gia Cát Mộ Quy.Gia Cát Mộ Quy nhìn nàng cười, “Nếu như là tặng cho nam nhân, thì không nên tặng hoa“.“......... Thế cũng chưa chắc, ta cảm thấy người có thể viết ra những lời này, đưa cái gì ta đều là có thể lý giải được“.thật ra vật trên bàn cũng không có quái lạ, chỉ là một đóa hoa Lạc Tuyết mọc riêng ở Trăng Non quốc.Kỳ lạ là trên cây hoa có buộc một cái dây lụa, phía trên viết “Tặng ngươi đẹp nhất nè“............Hạ Noãn Ngôn vừa trông thấy lập tức hơi lạnh mình.Nếu như là giữa tình nhân tặng nhau, có lẽ rất lãng mạn.Nhưng không để lộ thân phận đưa lại đây như vậy, thấy thế nào cũng giống như đang làm cái gì b**n th** điên cuồng.Gia Cát Mộ Quy lo lắng cây hoa bị người động tay gì đó, vốn là muốn gọi chưởng quầy trực tiếp đem cây hoa vứt đi rồi.Nhưng khóe miệng chưởng quầy lại run run vừa khẽ lật tay, cho bọn họ nhìn một bên khác của dây lụa.Phía trên viết ——”không cần đem ta vứt bỏ, sẽ đau lòng“.......... Vì thế đóa hoa này đã được chưởng quầy đặt tới trên bàn đây.”thật ra đóa hoa này phải là đưa cho người Bạch gia“. Hạ Noãn Ngôn thì thầm nói.”Vì sao?”Bạch công tử từ chối tin rằng người Bạch gia sẽ có người mang bom đuổi theo như vậy.”Lạc Tuyết nói giúp đạt ước nguyện a..... Nhiều hoa như vậy, cố ý tặng Lạc Tuyết, hẳn là có ý này đi“.

Nhưng mà........

Nàng còn chưa lên tiếng hỏi, Tiểu Vương Gia đã mở miệng trước, “Miêu ca ca, có thể nào là người thích ngươi hay không nha?”

“.......... không biết, ta không nhớ có người nào thích ta không nữa“.

Nhưng Bạch tôn sẽ nhớ rõ đi?

Tiểu Vương Gia có chút muốn hỏi, nhưng lại thôi, trề môi, không nói.

Cái ca ca mang mặt nạ kia ánh mắt quá lạnh lùng!

Khách sạn không có vấn đề gì, trong phòng không có cạm bẫy, trong đồ ăn không có hạ độc, tất cả mọi người đều thoải mái ở.

Nhưng sau cơm chiều, lại xuất hiện vấn đề.

Hạ Noãn Ngôn ngồi ở bên cạnh bàn, mệt mỏi chống cái trán, ánh mắt nhìn chằm chằm cái vật gì đó giữa bàn.

”Ai có thể nói cho ta biết đây là ai đưa......”

”không phải ta!”

Bạch công tử cùng Tiểu Vương Gia vội vã phủi sạch liên quan, cùng lên tiếng trả lời.

Ngay cả bé con cũng quay lại khinh thường “hừ” một tiếng, đối với đồ vật trên bàn kia khinh bỉ cực kỳ.

Hạ Noãn Ngôn từ từ quay đầu, nghi ngờ nhìn về phía Gia Cát Mộ Quy.

Gia Cát Mộ Quy nhìn nàng cười, “Nếu như là tặng cho nam nhân, thì không nên tặng hoa“.

“......... Thế cũng chưa chắc, ta cảm thấy người có thể viết ra những lời này, đưa cái gì ta đều là có thể lý giải được“.

thật ra vật trên bàn cũng không có quái lạ, chỉ là một đóa hoa Lạc Tuyết mọc riêng ở Trăng Non quốc.

Kỳ lạ là trên cây hoa có buộc một cái dây lụa, phía trên viết “Tặng ngươi đẹp nhất nè“............

Hạ Noãn Ngôn vừa trông thấy lập tức hơi lạnh mình.

Nếu như là giữa tình nhân tặng nhau, có lẽ rất lãng mạn.

Nhưng không để lộ thân phận đưa lại đây như vậy, thấy thế nào cũng giống như đang làm cái gì b**n th** điên cuồng.

Gia Cát Mộ Quy lo lắng cây hoa bị người động tay gì đó, vốn là muốn gọi chưởng quầy trực tiếp đem cây hoa vứt đi rồi.

Nhưng khóe miệng chưởng quầy lại run run vừa khẽ lật tay, cho bọn họ nhìn một bên khác của dây lụa.

Phía trên viết ——

”không cần đem ta vứt bỏ, sẽ đau lòng“.

......... Vì thế đóa hoa này đã được chưởng quầy đặt tới trên bàn đây.

”thật ra đóa hoa này phải là đưa cho người Bạch gia“. Hạ Noãn Ngôn thì thầm nói.

”Vì sao?”

Bạch công tử từ chối tin rằng người Bạch gia sẽ có người mang bom đuổi theo như vậy.

”Lạc Tuyết nói giúp đạt ước nguyện a..... Nhiều hoa như vậy, cố ý tặng Lạc Tuyết, hẳn là có ý này đi“.

Nương Tử, Vi Phu Chịu Thua RồiTác giả: Thẩm DuTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngHạ Noãn Ngôn càng ngày càng hoài nghi mình không phải là người T__T. Lần đầu tiên loại ý nghĩ này xuất hiện là ở tuần trước. Buổi sáng thứ Hai tuần trước, nàng chậm đứng lên, ra khỏi nhà, một đường chạy như điên, nếu đi xe bus dành cho nhân viên thì mất nửa giờ đi đường, tiết kiệm một chút tiền xe. Nàng vừa mới đến cửa khu chung cư, vừa lúc nhìn thấy chiếc xe bus màu cam quen thuộc đang dừng tại trạm. Chạy nhanh lên sẽ kịp! Nhất thời nàng kích động nên không chú ý nhìn đường, mắt thấy sẽ va vào chiếc xe taxi vừa mới quay đầu. A-------- Ngừng!!!! Tiếng kêu sợ hãi còn chưa thốt lên, có cái gì đó bay ngang qua chiếc xe taxi đột nhiên dừng lại, hơn nữa ngay cả âm thanh của mọi thứ đều không có. Không đúng, không chỉ mỗi chiếc xe taxi dừng mà cả ngã tư đường đèn xanh đèn đỏ số đều không chạy, mọi người đi trên đường cũng ngừng lại. Tất cả đều im ắng… Sự ồn ào huyên náo của buổi sáng sớm đều không còn âm thanh, tất cả đều bị bao trùm bởi vẻ im lặng lạ thường. Thật sự là hoảng hốt, ngày cả… Nhưng mà........Nàng còn chưa lên tiếng hỏi, Tiểu Vương Gia đã mở miệng trước, “Miêu ca ca, có thể nào là người thích ngươi hay không nha?”“.......... không biết, ta không nhớ có người nào thích ta không nữa“.Nhưng Bạch tôn sẽ nhớ rõ đi?Tiểu Vương Gia có chút muốn hỏi, nhưng lại thôi, trề môi, không nói.Cái ca ca mang mặt nạ kia ánh mắt quá lạnh lùng!Khách sạn không có vấn đề gì, trong phòng không có cạm bẫy, trong đồ ăn không có hạ độc, tất cả mọi người đều thoải mái ở.Nhưng sau cơm chiều, lại xuất hiện vấn đề.Hạ Noãn Ngôn ngồi ở bên cạnh bàn, mệt mỏi chống cái trán, ánh mắt nhìn chằm chằm cái vật gì đó giữa bàn.”Ai có thể nói cho ta biết đây là ai đưa......””không phải ta!”Bạch công tử cùng Tiểu Vương Gia vội vã phủi sạch liên quan, cùng lên tiếng trả lời.Ngay cả bé con cũng quay lại khinh thường “hừ” một tiếng, đối với đồ vật trên bàn kia khinh bỉ cực kỳ.Hạ Noãn Ngôn từ từ quay đầu, nghi ngờ nhìn về phía Gia Cát Mộ Quy.Gia Cát Mộ Quy nhìn nàng cười, “Nếu như là tặng cho nam nhân, thì không nên tặng hoa“.“......... Thế cũng chưa chắc, ta cảm thấy người có thể viết ra những lời này, đưa cái gì ta đều là có thể lý giải được“.thật ra vật trên bàn cũng không có quái lạ, chỉ là một đóa hoa Lạc Tuyết mọc riêng ở Trăng Non quốc.Kỳ lạ là trên cây hoa có buộc một cái dây lụa, phía trên viết “Tặng ngươi đẹp nhất nè“............Hạ Noãn Ngôn vừa trông thấy lập tức hơi lạnh mình.Nếu như là giữa tình nhân tặng nhau, có lẽ rất lãng mạn.Nhưng không để lộ thân phận đưa lại đây như vậy, thấy thế nào cũng giống như đang làm cái gì b**n th** điên cuồng.Gia Cát Mộ Quy lo lắng cây hoa bị người động tay gì đó, vốn là muốn gọi chưởng quầy trực tiếp đem cây hoa vứt đi rồi.Nhưng khóe miệng chưởng quầy lại run run vừa khẽ lật tay, cho bọn họ nhìn một bên khác của dây lụa.Phía trên viết ——”không cần đem ta vứt bỏ, sẽ đau lòng“.......... Vì thế đóa hoa này đã được chưởng quầy đặt tới trên bàn đây.”thật ra đóa hoa này phải là đưa cho người Bạch gia“. Hạ Noãn Ngôn thì thầm nói.”Vì sao?”Bạch công tử từ chối tin rằng người Bạch gia sẽ có người mang bom đuổi theo như vậy.”Lạc Tuyết nói giúp đạt ước nguyện a..... Nhiều hoa như vậy, cố ý tặng Lạc Tuyết, hẳn là có ý này đi“.

Chương 193: Kẻ đuổi theo thần bí (3)