Hạ Noãn Ngôn càng ngày càng hoài nghi mình không phải là người T__T. Lần đầu tiên loại ý nghĩ này xuất hiện là ở tuần trước. Buổi sáng thứ Hai tuần trước, nàng chậm đứng lên, ra khỏi nhà, một đường chạy như điên, nếu đi xe bus dành cho nhân viên thì mất nửa giờ đi đường, tiết kiệm một chút tiền xe. Nàng vừa mới đến cửa khu chung cư, vừa lúc nhìn thấy chiếc xe bus màu cam quen thuộc đang dừng tại trạm. Chạy nhanh lên sẽ kịp! Nhất thời nàng kích động nên không chú ý nhìn đường, mắt thấy sẽ va vào chiếc xe taxi vừa mới quay đầu. A-------- Ngừng!!!! Tiếng kêu sợ hãi còn chưa thốt lên, có cái gì đó bay ngang qua chiếc xe taxi đột nhiên dừng lại, hơn nữa ngay cả âm thanh của mọi thứ đều không có. Không đúng, không chỉ mỗi chiếc xe taxi dừng mà cả ngã tư đường đèn xanh đèn đỏ số đều không chạy, mọi người đi trên đường cũng ngừng lại. Tất cả đều im ắng… Sự ồn ào huyên náo của buổi sáng sớm đều không còn âm thanh, tất cả đều bị bao trùm bởi vẻ im lặng lạ thường. Thật sự là hoảng hốt, ngày cả…
Chương 194: Kẻ đuổi theo thần bí (4)
Nương Tử, Vi Phu Chịu Thua RồiTác giả: Thẩm DuTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngHạ Noãn Ngôn càng ngày càng hoài nghi mình không phải là người T__T. Lần đầu tiên loại ý nghĩ này xuất hiện là ở tuần trước. Buổi sáng thứ Hai tuần trước, nàng chậm đứng lên, ra khỏi nhà, một đường chạy như điên, nếu đi xe bus dành cho nhân viên thì mất nửa giờ đi đường, tiết kiệm một chút tiền xe. Nàng vừa mới đến cửa khu chung cư, vừa lúc nhìn thấy chiếc xe bus màu cam quen thuộc đang dừng tại trạm. Chạy nhanh lên sẽ kịp! Nhất thời nàng kích động nên không chú ý nhìn đường, mắt thấy sẽ va vào chiếc xe taxi vừa mới quay đầu. A-------- Ngừng!!!! Tiếng kêu sợ hãi còn chưa thốt lên, có cái gì đó bay ngang qua chiếc xe taxi đột nhiên dừng lại, hơn nữa ngay cả âm thanh của mọi thứ đều không có. Không đúng, không chỉ mỗi chiếc xe taxi dừng mà cả ngã tư đường đèn xanh đèn đỏ số đều không chạy, mọi người đi trên đường cũng ngừng lại. Tất cả đều im ắng… Sự ồn ào huyên náo của buổi sáng sớm đều không còn âm thanh, tất cả đều bị bao trùm bởi vẻ im lặng lạ thường. Thật sự là hoảng hốt, ngày cả… ”Tuyết rồi cũng qua đi, mùa hè còn có thể mãi mãi sao?”Bạch công tử tức giận vung tay áo, “Noãn Ngôn, bản công tử nghĩ đây là tặng cho ngươi“.Thôi đi, tưởng hắn chưa từng đến qua hiện đại sao?“...... Được rồi, đóa hoa này là tặng lầm“.Tất cả mọi người mặc kệ rốt cuộc là ai đưa nó, nghỉ ngơi một đêm, sáng ngày mai lại đi tiếp.Cũng mặc kệ bọn họ đi đến thành trấn nào, đều có người giúp bọn họ sắp xếp ăn ở trước.Hơn nữa kiên trì, mỗi đêm là một đóa Lạc Tuyết, trên cây hoa vẫn như cũ cột một dây lụa có viết câu chữ mang bom.”Người nọ là cố ý đi......”Hạ Noãn Ngôn vô tình gục xuống bàn, “Mỗi ngày cố ý mang bom“.Mới đầu còn tưởng rằng là có kẻ ngốc nào đuổi theo, giờ nàng không nghĩ như vậy nữa.”Noãn Ngôn, ta thực cảm thấy hoa này là tặng cho ngươi đó“.Giọng nói của Bạch công tử rất nghiêm túc, không giống như đang nói đùa.Nghe vậy, Gia Cát Mộ Quy hơi chau mày, bắt đầu cảm thấy hứng thú với cuộc nói chuyện này.”Sao là ta?””Vừa tặng hoa, vừa dọc đường cẩn thận sắp xếp chỗ ăn ở như vậy, cái này nhìn thế nào cũng giống như đang theo đuổi nữ nhân“.”Có sao?”Hạ Noãn Ngôn cũng không rõ nam nhân cổ đại sẽ theo đuổi như thế nào, bắt đầu mơ hồ.”Nhưng người ta quen biết đều ở đây mà“.Còn có ai sẽ theo đuổi nàng chứ?Hơn nữa có Gia Cát Mộ Quy ở đây, ai sẽ theo đuổi công khai như vậy?Nàng thấy rằng Bạch công tử đoán không có gì đáng tin.”Thân phận Linh tộc của ngươi đã công khai rồi, trong bốn nước, có rất nhiều người muốn lấy người Linh tộc về nhà “.Bạch công tử dừng một chút, “Nhưng ngược lại ta cảm thấy người này sẽ là người của Nghiêm gia“.”Nghiêm gia?””Thủ phủ bốn nước, Nghiêm gia Đông Lâm quốc, dọc đường chúng ta ăn nhờ tửu lâu, trọ ở khách sạn, đều là sản nghiệp của Nghiêm gia đó“.Cho nên người đáng nghi thứ nhất đương nhiên là Nghiêm gia.“...... Ta cảm thấy có nghe qua nhà này rồi thì phải?”Gia Cát Mộ Quy dùng ánh mắt liếc nhìn bé con, nhắc nhở nàng.”A...... Nghĩ ra rồi!”Là phụ thân của Trữ vương phi vốn muốn đem nàng gả cho nhà kia, là đương gia Đại công tử Nghiêm gia b**n th** ngông cuồng kia!Hạ Noãn Ngôn hơi run run, “không phải đâu......”
”Tuyết rồi cũng qua đi, mùa hè còn có thể mãi mãi sao?”
Bạch công tử tức giận vung tay áo, “Noãn Ngôn, bản công tử nghĩ đây là tặng cho ngươi“.
Thôi đi, tưởng hắn chưa từng đến qua hiện đại sao?
“...... Được rồi, đóa hoa này là tặng lầm“.
Tất cả mọi người mặc kệ rốt cuộc là ai đưa nó, nghỉ ngơi một đêm, sáng ngày mai lại đi tiếp.
Cũng mặc kệ bọn họ đi đến thành trấn nào, đều có người giúp bọn họ sắp xếp ăn ở trước.
Hơn nữa kiên trì, mỗi đêm là một đóa Lạc Tuyết, trên cây hoa vẫn như cũ cột một dây lụa có viết câu chữ mang bom.
”Người nọ là cố ý đi......”
Hạ Noãn Ngôn vô tình gục xuống bàn, “Mỗi ngày cố ý mang bom“.
Mới đầu còn tưởng rằng là có kẻ ngốc nào đuổi theo, giờ nàng không nghĩ như vậy nữa.
”Noãn Ngôn, ta thực cảm thấy hoa này là tặng cho ngươi đó“.
Giọng nói của Bạch công tử rất nghiêm túc, không giống như đang nói đùa.
Nghe vậy, Gia Cát Mộ Quy hơi chau mày, bắt đầu cảm thấy hứng thú với cuộc nói chuyện này.
”Sao là ta?”
”Vừa tặng hoa, vừa dọc đường cẩn thận sắp xếp chỗ ăn ở như vậy, cái này nhìn thế nào cũng giống như đang theo đuổi nữ nhân“.
”Có sao?”
Hạ Noãn Ngôn cũng không rõ nam nhân cổ đại sẽ theo đuổi như thế nào, bắt đầu mơ hồ.
”Nhưng người ta quen biết đều ở đây mà“.
Còn có ai sẽ theo đuổi nàng chứ?
Hơn nữa có Gia Cát Mộ Quy ở đây, ai sẽ theo đuổi công khai như vậy?
Nàng thấy rằng Bạch công tử đoán không có gì đáng tin.
”Thân phận Linh tộc của ngươi đã công khai rồi, trong bốn nước, có rất nhiều người muốn lấy người Linh tộc về nhà “.
Bạch công tử dừng một chút, “Nhưng ngược lại ta cảm thấy người này sẽ là người của Nghiêm gia“.
”Nghiêm gia?”
”Thủ phủ bốn nước, Nghiêm gia Đông Lâm quốc, dọc đường chúng ta ăn nhờ
tửu lâu, trọ ở khách sạn, đều là sản nghiệp của Nghiêm gia đó“.
Cho nên người đáng nghi thứ nhất đương nhiên là Nghiêm gia.
“...... Ta cảm thấy có nghe qua nhà này rồi thì phải?”
Gia Cát Mộ Quy dùng ánh mắt liếc nhìn bé con, nhắc nhở nàng.
”A...... Nghĩ ra rồi!”
Là phụ thân của Trữ vương phi vốn muốn đem nàng gả cho nhà kia, là đương gia Đại công tử Nghiêm gia b**n th** ngông cuồng kia!
Hạ Noãn Ngôn hơi run run, “không phải đâu......”
Nương Tử, Vi Phu Chịu Thua RồiTác giả: Thẩm DuTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngHạ Noãn Ngôn càng ngày càng hoài nghi mình không phải là người T__T. Lần đầu tiên loại ý nghĩ này xuất hiện là ở tuần trước. Buổi sáng thứ Hai tuần trước, nàng chậm đứng lên, ra khỏi nhà, một đường chạy như điên, nếu đi xe bus dành cho nhân viên thì mất nửa giờ đi đường, tiết kiệm một chút tiền xe. Nàng vừa mới đến cửa khu chung cư, vừa lúc nhìn thấy chiếc xe bus màu cam quen thuộc đang dừng tại trạm. Chạy nhanh lên sẽ kịp! Nhất thời nàng kích động nên không chú ý nhìn đường, mắt thấy sẽ va vào chiếc xe taxi vừa mới quay đầu. A-------- Ngừng!!!! Tiếng kêu sợ hãi còn chưa thốt lên, có cái gì đó bay ngang qua chiếc xe taxi đột nhiên dừng lại, hơn nữa ngay cả âm thanh của mọi thứ đều không có. Không đúng, không chỉ mỗi chiếc xe taxi dừng mà cả ngã tư đường đèn xanh đèn đỏ số đều không chạy, mọi người đi trên đường cũng ngừng lại. Tất cả đều im ắng… Sự ồn ào huyên náo của buổi sáng sớm đều không còn âm thanh, tất cả đều bị bao trùm bởi vẻ im lặng lạ thường. Thật sự là hoảng hốt, ngày cả… ”Tuyết rồi cũng qua đi, mùa hè còn có thể mãi mãi sao?”Bạch công tử tức giận vung tay áo, “Noãn Ngôn, bản công tử nghĩ đây là tặng cho ngươi“.Thôi đi, tưởng hắn chưa từng đến qua hiện đại sao?“...... Được rồi, đóa hoa này là tặng lầm“.Tất cả mọi người mặc kệ rốt cuộc là ai đưa nó, nghỉ ngơi một đêm, sáng ngày mai lại đi tiếp.Cũng mặc kệ bọn họ đi đến thành trấn nào, đều có người giúp bọn họ sắp xếp ăn ở trước.Hơn nữa kiên trì, mỗi đêm là một đóa Lạc Tuyết, trên cây hoa vẫn như cũ cột một dây lụa có viết câu chữ mang bom.”Người nọ là cố ý đi......”Hạ Noãn Ngôn vô tình gục xuống bàn, “Mỗi ngày cố ý mang bom“.Mới đầu còn tưởng rằng là có kẻ ngốc nào đuổi theo, giờ nàng không nghĩ như vậy nữa.”Noãn Ngôn, ta thực cảm thấy hoa này là tặng cho ngươi đó“.Giọng nói của Bạch công tử rất nghiêm túc, không giống như đang nói đùa.Nghe vậy, Gia Cát Mộ Quy hơi chau mày, bắt đầu cảm thấy hứng thú với cuộc nói chuyện này.”Sao là ta?””Vừa tặng hoa, vừa dọc đường cẩn thận sắp xếp chỗ ăn ở như vậy, cái này nhìn thế nào cũng giống như đang theo đuổi nữ nhân“.”Có sao?”Hạ Noãn Ngôn cũng không rõ nam nhân cổ đại sẽ theo đuổi như thế nào, bắt đầu mơ hồ.”Nhưng người ta quen biết đều ở đây mà“.Còn có ai sẽ theo đuổi nàng chứ?Hơn nữa có Gia Cát Mộ Quy ở đây, ai sẽ theo đuổi công khai như vậy?Nàng thấy rằng Bạch công tử đoán không có gì đáng tin.”Thân phận Linh tộc của ngươi đã công khai rồi, trong bốn nước, có rất nhiều người muốn lấy người Linh tộc về nhà “.Bạch công tử dừng một chút, “Nhưng ngược lại ta cảm thấy người này sẽ là người của Nghiêm gia“.”Nghiêm gia?””Thủ phủ bốn nước, Nghiêm gia Đông Lâm quốc, dọc đường chúng ta ăn nhờ tửu lâu, trọ ở khách sạn, đều là sản nghiệp của Nghiêm gia đó“.Cho nên người đáng nghi thứ nhất đương nhiên là Nghiêm gia.“...... Ta cảm thấy có nghe qua nhà này rồi thì phải?”Gia Cát Mộ Quy dùng ánh mắt liếc nhìn bé con, nhắc nhở nàng.”A...... Nghĩ ra rồi!”Là phụ thân của Trữ vương phi vốn muốn đem nàng gả cho nhà kia, là đương gia Đại công tử Nghiêm gia b**n th** ngông cuồng kia!Hạ Noãn Ngôn hơi run run, “không phải đâu......”