“Cậu có thể nhìn thấy tôi?” Tần Dục ngồi ở trên mộ bia, nước mưa xuyên qua thân thể trong suốt của hắn, lách tách lách tách rơi xuống mặt đất. “Anh, anh còn sống?” Đôi mắt màu trà mở to, lập loè kinh hỉ, âm thanh kích động cơ hồ cũng đang run rẩy. “Cậu mù sao?” Tần Dục bay lên, cách mặt đất mấy chục cm, hắn so với Lục Giác cao hơn nửa người, hắn từ trên nhìn xuống Lục Giác, trong ánh mắt lộ ra sự miệt thị: “Là người hay quỷ cậu cũng không phân biệt được?” Đồng tử Lục Giác đột nhiên co rụt lại, cả người như từ trên mây điên cuồng rơi xuống, sự vui sướng cùng hào quang trên mặt trong nháy mắt liền ảm đạm đi, đôi lông mi như cánh chim chậm rãi buông xuống, cậu siết chặt cán dù trong tay, khớp xương đều bị siết đến trắng bệch, ngực của Lục Giác phập phồng kịch liệt, sắc mặt trắng như tờ giấy. “Biểu tình kia của cậu là gì, người không biết còn tưởng rằng người yêu của cậu vừa mới chết đấy”. “Anh…” Lục Giác há miệng, không biết nói gì cho phải, quả nhiên, dù người đã chết, cái tính độc…
Tác giả: