Editor: Vện Vào một ngày nhiều năm sau, đại chiến Xích Bích, khói lửa mịt mù. Chiến thuyền ầm ầm đổ nát, lửa cháy ngợp trời, xác người trăm vạn, máu chảy thành sông. Chu Du lẳng lặng nhìn biển máu Tu La, chợt nhớ đến buổi chiều lần đầu gặp Tôn Sách. Năm đó Chu Du mới bốn tuổi, ngày xuân vừa chớm, hoa đào nở rộ. Chu Du mới ngủ trưa dậy, đang ngồi xổm bên bờ hồ cho cá ăn, sau lưng vang lên tiếng cười hớn hở, Chu Du chưa kịp quay đầu, một thằng nhóc đến nhà làm khách đã đạp hắn rơi thẳng vào hồ. Chu Du ngã “ùm” xuống nước, tên đầu sỏ khoái chí chỉ vào hắn mà cười, nhưng Chu Du bé không hoảng loạn kêu cứu như tưởng tượng, cũng không tức đến khó thở chửi ầm lên. Chu Du mình mẩy ướt nhẹp, uống hai ba ngụm nước hồ lạnh lẽo, bơi đến bờ hồ bên kia, hắt hơi một cái. Thằng nhóc cười tủm tỉm đuổi theo trêu hắn, “A, biết bơi kìa!” Nó đến trước mặt Chu Du, dí mũi gần sát mặt hắn, “Khóc đi khóc đi!” Chu Du dùng tay áo lau nước trên mặt, thằng nhóc đắc ý cười to, “Khóc rồi!” Ngay sau đó, Chu Du im…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...