Tác giả:

Nguyệt quang như nước mỏng manh phủ một tầng ánh sáng bạc lên mặt đất lạnh lẽo, đêm dài cô tịch không một bóng người qua lại. Nơi góc tường tiếng dế vang lên hát không ngừng nghỉ làm cho phủ quận chúa thêm vài phần tịch liêu. Trong căn phòng xa hoa lộng lẫy, một mĩ nhân mi thanh mục tú, mắt phượng hẹp dài khẽ lay động, tuyệt thế giai nhân thần sắc có phần mệt mỏi lười nhắc dựa lưng vào gối, mơ màng thức tỉnh. Tô Vũ lắc lắc cái đầu đau nhức nhướn mày nhìn căn phòng xa lạ trước mặt, sa trướng thiên tằm ti?còn có tiên hạc vàng cạnh nhuyễn tháp phát ra mùi đàn hương thoang thoảng nhẹ nhàng như muốn đưa con người ta vào thư thái, dụng cụ trong phòng đều phủ một lớp óng ánh như...vàng? Thật sự khó có thể chấp nhận cảnh trước mắt, huống gì định lực của Tô Vũ cô cũng không phải lớn. Các bạn thử nghĩ đi, thâu ba đêm liền ăn mì và điên cuồng ôn thi để dành cái học bổng, một tiếng sau liền cứ như vậy xuất hiện ở một nơi xa lạ thì khó có ai có thể giữ nổi bình tĩnh. Có lẽ là xuyên qua trong…

Truyện chữ