Dường như nàng đang phiêu đãng trong bóng đêm thật lâu rồi. Đây là thế giới sau khi chết sao? Không có ngưu đầu mã diện đến dẫn đường, không có cầu Nại Hà, không có canh Mạnh Bà, chỉ có một mảnh đêm đen mờ mịt im lặng tới đáng sợ. Nàng g**t ch*t nam tử có quyền thế cao nhất trên đời này, cho nên lúc đi đầu thai không có chút quyền lợi gì sao? Sau này nàng chỉ là một u hồn, chỉ có thể vĩnh viễn ở trong mờ mịt này ngày qua ngày tháng qua tháng ư… Không biết qua bao lâu, ý thức của nàng bỗng nhiên thanh tỉnh một chút. Bên tai lờ mờ tiếng nói chuyện. Nàng không nghe rõ những tiếng nói này, có điều không khỏi cảm thấy quen thuộc, không khỏi lắng tai thêm chút nữa, nàng cố gắng chạy trốn khỏi mê cung bóng tối, chạy theo thanh âm quen thuộc. “Niệm Xuân, Niệm Xuân!” Thanh âm ở bên tai không ngừng, đầu tiên là nghẹn ngào run rẩy, sau dần khóc òa lên. Cố chấp gọi tên nàng. Là ai? Là ai kiên trì gọi nàng tỉnh lại? Nàng gắng gượng tâm trí đã sớm lạnh như băng của mình từng chút một, sau đó, tri…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...