Tôi biết làm Paul ngạc nhiên vì đến ăn trưa ngay tại nơi làm việc của anh trên phố Pearl là một ý nghĩ cực hay, dẫu tôi không tự nhủ như thế. Tôi đã đi một chuyến đặc biệt đến Manhattan và diện “bộ đồ duyên dáng màu đen” ưa thích của tôi. Trông tôi mê hồn một cách kín đáo. Không những chọn địa điểm là nhà hàng chuyên đồ nướng Mark Joseph, tôi còn mặc một trong những bộ áo Paul thích, cũng là thứ Paul thường chọn mỗi khi tôi hỏi: “Hôm nay em nên mặc gì, hả Paul?” Dù sao tôi đang háo hức, tôi đã hỏi Jean, trợ lý của anh để biết chắc là anh ở đó, dù tôi không báo cho cô biết về sự bất ngờ. Sau rốt, Jean là trợ lý của Paul chứ không phải của tôi. Lúc lượn chiếc Mini Cooper của tôi vòng vào góc phố, tôi nhìn thấy anh đang rời công sở, đi cùng một phụ nữ tóc vàng hoe trạc tuổi đôi mươi. Paul cúi xuống rất sát cô gái, vừa chuyện gẫu vừa cười theo cách của anh, ngay lập tức tôi cảm thấy khó chịu. Cô ta có vẻ đẹp rạng rỡ, sáng ngời rất dễ gặp ở Chicago hoặc thành phố Iowa. Cao, mái tóc bạch…
Chương 23
Ly Rượu Pha VộiTác giả: James Patterson & Howard RoughanTruyện Phương TâyTôi biết làm Paul ngạc nhiên vì đến ăn trưa ngay tại nơi làm việc của anh trên phố Pearl là một ý nghĩ cực hay, dẫu tôi không tự nhủ như thế. Tôi đã đi một chuyến đặc biệt đến Manhattan và diện “bộ đồ duyên dáng màu đen” ưa thích của tôi. Trông tôi mê hồn một cách kín đáo. Không những chọn địa điểm là nhà hàng chuyên đồ nướng Mark Joseph, tôi còn mặc một trong những bộ áo Paul thích, cũng là thứ Paul thường chọn mỗi khi tôi hỏi: “Hôm nay em nên mặc gì, hả Paul?” Dù sao tôi đang háo hức, tôi đã hỏi Jean, trợ lý của anh để biết chắc là anh ở đó, dù tôi không báo cho cô biết về sự bất ngờ. Sau rốt, Jean là trợ lý của Paul chứ không phải của tôi. Lúc lượn chiếc Mini Cooper của tôi vòng vào góc phố, tôi nhìn thấy anh đang rời công sở, đi cùng một phụ nữ tóc vàng hoe trạc tuổi đôi mươi. Paul cúi xuống rất sát cô gái, vừa chuyện gẫu vừa cười theo cách của anh, ngay lập tức tôi cảm thấy khó chịu. Cô ta có vẻ đẹp rạng rỡ, sáng ngời rất dễ gặp ở Chicago hoặc thành phố Iowa. Cao, mái tóc bạch… Chiếc ôtô gợi cho tôi một ý nghĩ. Rốt cuộc, đầu óc tôi lại bắt đầu hoạt động. Tôi tắt hết đèn pha, còi hú và nhẹ nhàng lao tới phía nhà tôi như thể sắp thực hiện một vụ trộm. Tôi cần tìm hiểu đến mức tối đa trước khi đối mặt với Paul. Tôi đỗ xe trên phố, cách ba khối nhà và đi bộ nốt quãng còn lại.Cửa chiếc Camry đã khóa, nhưng với Slim Jim tôi lấy trong thùng xe Mini của tôi, nó chỉ là tạm thời. Tôi dừng lại bên cửa tài xế vì một thứ mùi đập vào mũi tôi. Mùi chất tẩy rửa đượm hương nhựa thông. Có người đã dọn sạch sự hỗn độn. Gạt bỏ xúc động, tôi hít một hơi và bấm chiếc Mini Maglite.Tôi tìm thấy vài giọt máu dưới băng ghế sau và trên thảm trải sàn.Mất độ ba phút tôi đã tìm ra lỗ đạn.Nó nằm dưới chỗ tựa đầu của lái xe. Nó vào nhưng không thấy đường ra. Tôi dò cái lỗ bằng lưỡi dụng cụ Leatherman tôi luôn mang theo và nghe thấy tiếng cách khi chạm vào thứ rắn. Sau vài cái kéo qua kéo lại, viên đạn chì bẹt như cái nấm rơi khỏi lỗ vào bàn tay tôi.Tôi cho vào xắc, rồi nhắm mắt lại và ghép các mảnh của sự việc lại cho thật khớp.Chắc là Paul đang lái xe lúc Scott nằm ở ghế sau tỉnh lại. Mất phương hướng và sợ mất mạng, Scott đã rút khẩu súng ở mắt cá chân và bắn Paul. Viên đạn thứ nhất trúng cái tựa đầu.Paul quay lại và cố giằng khẩu súng. Rồi súng nổ lần nữa.Trúng hàm Scott. Lạy Chúa tôi.Tôi hít một hơi chất tẩy rửa trước khi tiếp tục lập luận. Sau đó, ắt Paul hoảng sợ. Dù là tự vệ, anh thừa hiểu bắn chết một cảnh sát sẽ khó lòng thoát tội. Thế là anh vạch nhanh một kế hoạch, tốt hết mức có thể. Scott là một cảnh sát. Ai hay giết cảnh sát? Bọn buôn bán m* t**. Thế là Paul lái xe đến Bronx và không dừng lại cho đến khi tìm ra một khu buôn bán m* t** tấp nập. Lúc đó anh ném xác Scott, rồi về nhà và rửa sạch xe.Tôi lắc đầu lúc nước mắt lại dâng đầy lần nữa. Tôi quỳ gối nơi Paul đã giết Scott mà nức nở đến dăm phút, cho đến lúc mắt đau nhức.Chuyện này không công bằng. Không đúng. Một phán xử sai lầm và bây giờ ba con người bị tan nát hoàn toàn. Cuối cùng, tôi lau nước mắt và ra khỏi xe rồi tiến về nhà. Và về với Paul.Nhưng trước hết tôi cần làm một việc phụ nho nhỏ đã.
Chiếc ôtô gợi cho tôi một ý nghĩ. Rốt cuộc, đầu óc tôi lại bắt đầu hoạt động. Tôi tắt hết đèn pha, còi hú và nhẹ nhàng lao tới phía nhà tôi như thể sắp thực hiện một vụ trộm. Tôi cần tìm hiểu đến mức tối đa trước khi đối mặt với Paul. Tôi đỗ xe trên phố, cách ba khối nhà và đi bộ nốt quãng còn lại.
Cửa chiếc Camry đã khóa, nhưng với Slim Jim tôi lấy trong thùng xe Mini của tôi, nó chỉ là tạm thời. Tôi dừng lại bên cửa tài xế vì một thứ mùi đập vào mũi tôi. Mùi chất tẩy rửa đượm hương nhựa thông. Có người đã dọn sạch sự hỗn độn. Gạt bỏ xúc động, tôi hít một hơi và bấm chiếc Mini Maglite.
Tôi tìm thấy vài giọt máu dưới băng ghế sau và trên thảm trải sàn.
Mất độ ba phút tôi đã tìm ra lỗ đạn.
Nó nằm dưới chỗ tựa đầu của lái xe. Nó vào nhưng không thấy đường ra. Tôi dò cái lỗ bằng lưỡi dụng cụ Leatherman tôi luôn mang theo và nghe thấy tiếng cách khi chạm vào thứ rắn. Sau vài cái kéo qua kéo lại, viên đạn chì bẹt như cái nấm rơi khỏi lỗ vào bàn tay tôi.
Tôi cho vào xắc, rồi nhắm mắt lại và ghép các mảnh của sự việc lại cho thật khớp.
Chắc là Paul đang lái xe lúc Scott nằm ở ghế sau tỉnh lại. Mất phương hướng và sợ mất mạng, Scott đã rút khẩu súng ở mắt cá chân và bắn Paul. Viên đạn thứ nhất trúng cái tựa đầu.
Paul quay lại và cố giằng khẩu súng. Rồi súng nổ lần nữa.
Trúng hàm Scott. Lạy Chúa tôi.
Tôi hít một hơi chất tẩy rửa trước khi tiếp tục lập luận. Sau đó, ắt Paul hoảng sợ. Dù là tự vệ, anh thừa hiểu bắn chết một cảnh sát sẽ khó lòng thoát tội. Thế là anh vạch nhanh một kế hoạch, tốt hết mức có thể. Scott là một cảnh sát. Ai hay giết cảnh sát? Bọn buôn bán m* t**. Thế là Paul lái xe đến Bronx và không dừng lại cho đến khi tìm ra một khu buôn bán m* t** tấp nập. Lúc đó anh ném xác Scott, rồi về nhà và rửa sạch xe.
Tôi lắc đầu lúc nước mắt lại dâng đầy lần nữa. Tôi quỳ gối nơi Paul đã giết Scott mà nức nở đến dăm phút, cho đến lúc mắt đau nhức.
Chuyện này không công bằng. Không đúng. Một phán xử sai lầm và bây giờ ba con người bị tan nát hoàn toàn. Cuối cùng, tôi lau nước mắt và ra khỏi xe rồi tiến về nhà. Và về với Paul.
Nhưng trước hết tôi cần làm một việc phụ nho nhỏ đã.
Ly Rượu Pha VộiTác giả: James Patterson & Howard RoughanTruyện Phương TâyTôi biết làm Paul ngạc nhiên vì đến ăn trưa ngay tại nơi làm việc của anh trên phố Pearl là một ý nghĩ cực hay, dẫu tôi không tự nhủ như thế. Tôi đã đi một chuyến đặc biệt đến Manhattan và diện “bộ đồ duyên dáng màu đen” ưa thích của tôi. Trông tôi mê hồn một cách kín đáo. Không những chọn địa điểm là nhà hàng chuyên đồ nướng Mark Joseph, tôi còn mặc một trong những bộ áo Paul thích, cũng là thứ Paul thường chọn mỗi khi tôi hỏi: “Hôm nay em nên mặc gì, hả Paul?” Dù sao tôi đang háo hức, tôi đã hỏi Jean, trợ lý của anh để biết chắc là anh ở đó, dù tôi không báo cho cô biết về sự bất ngờ. Sau rốt, Jean là trợ lý của Paul chứ không phải của tôi. Lúc lượn chiếc Mini Cooper của tôi vòng vào góc phố, tôi nhìn thấy anh đang rời công sở, đi cùng một phụ nữ tóc vàng hoe trạc tuổi đôi mươi. Paul cúi xuống rất sát cô gái, vừa chuyện gẫu vừa cười theo cách của anh, ngay lập tức tôi cảm thấy khó chịu. Cô ta có vẻ đẹp rạng rỡ, sáng ngời rất dễ gặp ở Chicago hoặc thành phố Iowa. Cao, mái tóc bạch… Chiếc ôtô gợi cho tôi một ý nghĩ. Rốt cuộc, đầu óc tôi lại bắt đầu hoạt động. Tôi tắt hết đèn pha, còi hú và nhẹ nhàng lao tới phía nhà tôi như thể sắp thực hiện một vụ trộm. Tôi cần tìm hiểu đến mức tối đa trước khi đối mặt với Paul. Tôi đỗ xe trên phố, cách ba khối nhà và đi bộ nốt quãng còn lại.Cửa chiếc Camry đã khóa, nhưng với Slim Jim tôi lấy trong thùng xe Mini của tôi, nó chỉ là tạm thời. Tôi dừng lại bên cửa tài xế vì một thứ mùi đập vào mũi tôi. Mùi chất tẩy rửa đượm hương nhựa thông. Có người đã dọn sạch sự hỗn độn. Gạt bỏ xúc động, tôi hít một hơi và bấm chiếc Mini Maglite.Tôi tìm thấy vài giọt máu dưới băng ghế sau và trên thảm trải sàn.Mất độ ba phút tôi đã tìm ra lỗ đạn.Nó nằm dưới chỗ tựa đầu của lái xe. Nó vào nhưng không thấy đường ra. Tôi dò cái lỗ bằng lưỡi dụng cụ Leatherman tôi luôn mang theo và nghe thấy tiếng cách khi chạm vào thứ rắn. Sau vài cái kéo qua kéo lại, viên đạn chì bẹt như cái nấm rơi khỏi lỗ vào bàn tay tôi.Tôi cho vào xắc, rồi nhắm mắt lại và ghép các mảnh của sự việc lại cho thật khớp.Chắc là Paul đang lái xe lúc Scott nằm ở ghế sau tỉnh lại. Mất phương hướng và sợ mất mạng, Scott đã rút khẩu súng ở mắt cá chân và bắn Paul. Viên đạn thứ nhất trúng cái tựa đầu.Paul quay lại và cố giằng khẩu súng. Rồi súng nổ lần nữa.Trúng hàm Scott. Lạy Chúa tôi.Tôi hít một hơi chất tẩy rửa trước khi tiếp tục lập luận. Sau đó, ắt Paul hoảng sợ. Dù là tự vệ, anh thừa hiểu bắn chết một cảnh sát sẽ khó lòng thoát tội. Thế là anh vạch nhanh một kế hoạch, tốt hết mức có thể. Scott là một cảnh sát. Ai hay giết cảnh sát? Bọn buôn bán m* t**. Thế là Paul lái xe đến Bronx và không dừng lại cho đến khi tìm ra một khu buôn bán m* t** tấp nập. Lúc đó anh ném xác Scott, rồi về nhà và rửa sạch xe.Tôi lắc đầu lúc nước mắt lại dâng đầy lần nữa. Tôi quỳ gối nơi Paul đã giết Scott mà nức nở đến dăm phút, cho đến lúc mắt đau nhức.Chuyện này không công bằng. Không đúng. Một phán xử sai lầm và bây giờ ba con người bị tan nát hoàn toàn. Cuối cùng, tôi lau nước mắt và ra khỏi xe rồi tiến về nhà. Và về với Paul.Nhưng trước hết tôi cần làm một việc phụ nho nhỏ đã.