Tôi biết làm Paul ngạc nhiên vì đến ăn trưa ngay tại nơi làm việc của anh trên phố Pearl là một ý nghĩ cực hay, dẫu tôi không tự nhủ như thế. Tôi đã đi một chuyến đặc biệt đến Manhattan và diện “bộ đồ duyên dáng màu đen” ưa thích của tôi. Trông tôi mê hồn một cách kín đáo. Không những chọn địa điểm là nhà hàng chuyên đồ nướng Mark Joseph, tôi còn mặc một trong những bộ áo Paul thích, cũng là thứ Paul thường chọn mỗi khi tôi hỏi: “Hôm nay em nên mặc gì, hả Paul?” Dù sao tôi đang háo hức, tôi đã hỏi Jean, trợ lý của anh để biết chắc là anh ở đó, dù tôi không báo cho cô biết về sự bất ngờ. Sau rốt, Jean là trợ lý của Paul chứ không phải của tôi. Lúc lượn chiếc Mini Cooper của tôi vòng vào góc phố, tôi nhìn thấy anh đang rời công sở, đi cùng một phụ nữ tóc vàng hoe trạc tuổi đôi mươi. Paul cúi xuống rất sát cô gái, vừa chuyện gẫu vừa cười theo cách của anh, ngay lập tức tôi cảm thấy khó chịu. Cô ta có vẻ đẹp rạng rỡ, sáng ngời rất dễ gặp ở Chicago hoặc thành phố Iowa. Cao, mái tóc bạch…
Chương 27
Ly Rượu Pha VộiTác giả: James Patterson & Howard RoughanTruyện Phương TâyTôi biết làm Paul ngạc nhiên vì đến ăn trưa ngay tại nơi làm việc của anh trên phố Pearl là một ý nghĩ cực hay, dẫu tôi không tự nhủ như thế. Tôi đã đi một chuyến đặc biệt đến Manhattan và diện “bộ đồ duyên dáng màu đen” ưa thích của tôi. Trông tôi mê hồn một cách kín đáo. Không những chọn địa điểm là nhà hàng chuyên đồ nướng Mark Joseph, tôi còn mặc một trong những bộ áo Paul thích, cũng là thứ Paul thường chọn mỗi khi tôi hỏi: “Hôm nay em nên mặc gì, hả Paul?” Dù sao tôi đang háo hức, tôi đã hỏi Jean, trợ lý của anh để biết chắc là anh ở đó, dù tôi không báo cho cô biết về sự bất ngờ. Sau rốt, Jean là trợ lý của Paul chứ không phải của tôi. Lúc lượn chiếc Mini Cooper của tôi vòng vào góc phố, tôi nhìn thấy anh đang rời công sở, đi cùng một phụ nữ tóc vàng hoe trạc tuổi đôi mươi. Paul cúi xuống rất sát cô gái, vừa chuyện gẫu vừa cười theo cách của anh, ngay lập tức tôi cảm thấy khó chịu. Cô ta có vẻ đẹp rạng rỡ, sáng ngời rất dễ gặp ở Chicago hoặc thành phố Iowa. Cao, mái tóc bạch… Mike kéo cặp kính hai tròng l*n đ*nh đầu lúc chúng tôi rời nhà Amelia Phelps và trở lại công viên. Anh phấn khởi lẩm bẩm một mình vì những ghi chép trong cuộc phỏng vấn. Chắc anh cảm thấy chúng tôi đang đến gần kẻ giết người. Tôi biết, đây là một cảm giác tuyệt vời. Anh là một thám tử, và là một anh chàng cừ khôi.Tôi vô cùng bế tắc.Tôi xấu hổ vì nói dối Mike và những cảnh sát đang lang thang dưới mưa đằng kia. Khi một cảnh sát qua đời, tất cả cảnh sát đều cảm nhận điều đó. Lẽ tất nhiên, trước hết là giận dữ, nhưng ẩn bên dưới là nỗi sợ hãi bồn chồn. Tôi có sai lầm khi chọn cái nghề nguy hiểm này không? Có đáng phải chết vì nó không?Tôi hiểu các bạn và đồng sự của tôi đang choáng váng. Kể lại sự thật, tôi có thể xóa bỏ sự căng thẳng, lo âu của họ. Ý nghĩ thêm người đau đớn khiến tôi gần như phát ốm.Tôi nhắm mắt, lắng nghe tiếng nói lạo xạo trong radio cảnh sát và tiếng mưa rơi trong đám cây.Tôi không nói gì với ai về những điều tôi biết, về những việc thực sự xảy ra cho Scott.Tôi vẫn cúi đầu và ngậm miệng.Tôi chỉ ngước lên lúc nhìn thấy sự xáo động ven vòi phun.Vài chục cảnh sát xếp thành hai hàng song song từ vòi phun đến toa xe của nhân viên pháp y.- Họ đang đưa anh ấy ra, - tôi nghe thấy một trong các cảnh sát nói lúc chạy qua tôi, chiếm chỗ trong hàng.Một hàng rào danh dự gồm sáu cảnh sát cẩn thận bước xuống nước ở vòi phun và đỡ thi hài của Scott trong bao màu xanh đen từ các nhân viên đội pháp y. Họ đối xử với anh như thể anh là một bệnh nhân vẫn còn sống. Ôi, lạy Chúa tôi, ước gì đó là sự thật. Ước gì tôi có thể trở lại đêm hôm ấy, từng giây một.Cùng với hàng ngũ màu xanh lơ đứng im phăng phắc lúc nửa đêm, ai đó bắt đầu hát Danny Boy bằng giọng nam cao, trong trẻo, đầy ám ảnh, giọng hát có thể làm Ronan Tynan ghen tị.Bạn muốn có một định nghĩa về sự tuyệt vọng không? Về sáu cảnh sát chầm chậm khiêng một đồng đội đã chết qua khe mái các căn nhà trong mưa rơi và tiếng kèn túi ngân nga. Scott là người Irish? Tôi không biết. Tôi cho rằng các cảnh sát từ trần đều là dân Irish.Tôi ngắm mưa rơi như nước thánh rảy lên cái bao đựng xác lúc đoàn diễu hành đi qua tôi. Những người đàn ông ở khắp mọi chỗ khóc nức nở, không giấu giếm. Tôi còn quan sát cả cảnh sát trưởng khum bàn tay che mắt, đứng cạnh xe tang của Đội Pháp y.Đoàn tàu số 4 chạy trên cao, phát ra tiếng trống dạo khúc quân hành lúc thi hài Scott trượt vào đằng sau toa như một ô ngăn kéo.Nước mắt tôi giàn giụa, dường như tuyến lệ của tôi bị rách.
Mike kéo cặp kính hai tròng l*n đ*nh đầu lúc chúng tôi rời nhà Amelia Phelps và trở lại công viên. Anh phấn khởi lẩm bẩm một mình vì những ghi chép trong cuộc phỏng vấn. Chắc anh cảm thấy chúng tôi đang đến gần kẻ giết người. Tôi biết, đây là một cảm giác tuyệt vời. Anh là một thám tử, và là một anh chàng cừ khôi.
Tôi vô cùng bế tắc.
Tôi xấu hổ vì nói dối Mike và những cảnh sát đang lang thang dưới mưa đằng kia. Khi một cảnh sát qua đời, tất cả cảnh sát đều cảm nhận điều đó. Lẽ tất nhiên, trước hết là giận dữ, nhưng ẩn bên dưới là nỗi sợ hãi bồn chồn. Tôi có sai lầm khi chọn cái nghề nguy hiểm này không? Có đáng phải chết vì nó không?
Tôi hiểu các bạn và đồng sự của tôi đang choáng váng. Kể lại sự thật, tôi có thể xóa bỏ sự căng thẳng, lo âu của họ. Ý nghĩ thêm người đau đớn khiến tôi gần như phát ốm.
Tôi nhắm mắt, lắng nghe tiếng nói lạo xạo trong radio cảnh sát và tiếng mưa rơi trong đám cây.
Tôi không nói gì với ai về những điều tôi biết, về những việc thực sự xảy ra cho Scott.
Tôi vẫn cúi đầu và ngậm miệng.
Tôi chỉ ngước lên lúc nhìn thấy sự xáo động ven vòi phun.
Vài chục cảnh sát xếp thành hai hàng song song từ vòi phun đến toa xe của nhân viên pháp y.
- Họ đang đưa anh ấy ra, - tôi nghe thấy một trong các cảnh sát nói lúc chạy qua tôi, chiếm chỗ trong hàng.
Một hàng rào danh dự gồm sáu cảnh sát cẩn thận bước xuống nước ở vòi phun và đỡ thi hài của Scott trong bao màu xanh đen từ các nhân viên đội pháp y. Họ đối xử với anh như thể anh là một bệnh nhân vẫn còn sống. Ôi, lạy Chúa tôi, ước gì đó là sự thật. Ước gì tôi có thể trở lại đêm hôm ấy, từng giây một.
Cùng với hàng ngũ màu xanh lơ đứng im phăng phắc lúc nửa đêm, ai đó bắt đầu hát Danny Boy bằng giọng nam cao, trong trẻo, đầy ám ảnh, giọng hát có thể làm Ronan Tynan ghen tị.
Bạn muốn có một định nghĩa về sự tuyệt vọng không? Về sáu cảnh sát chầm chậm khiêng một đồng đội đã chết qua khe mái các căn nhà trong mưa rơi và tiếng kèn túi ngân nga. Scott là người Irish? Tôi không biết. Tôi cho rằng các cảnh sát từ trần đều là dân Irish.
Tôi ngắm mưa rơi như nước thánh rảy lên cái bao đựng xác lúc đoàn diễu hành đi qua tôi. Những người đàn ông ở khắp mọi chỗ khóc nức nở, không giấu giếm. Tôi còn quan sát cả cảnh sát trưởng khum bàn tay che mắt, đứng cạnh xe tang của Đội Pháp y.
Đoàn tàu số 4 chạy trên cao, phát ra tiếng trống dạo khúc quân hành lúc thi hài Scott trượt vào đằng sau toa như một ô ngăn kéo.
Nước mắt tôi giàn giụa, dường như tuyến lệ của tôi bị rách.
Ly Rượu Pha VộiTác giả: James Patterson & Howard RoughanTruyện Phương TâyTôi biết làm Paul ngạc nhiên vì đến ăn trưa ngay tại nơi làm việc của anh trên phố Pearl là một ý nghĩ cực hay, dẫu tôi không tự nhủ như thế. Tôi đã đi một chuyến đặc biệt đến Manhattan và diện “bộ đồ duyên dáng màu đen” ưa thích của tôi. Trông tôi mê hồn một cách kín đáo. Không những chọn địa điểm là nhà hàng chuyên đồ nướng Mark Joseph, tôi còn mặc một trong những bộ áo Paul thích, cũng là thứ Paul thường chọn mỗi khi tôi hỏi: “Hôm nay em nên mặc gì, hả Paul?” Dù sao tôi đang háo hức, tôi đã hỏi Jean, trợ lý của anh để biết chắc là anh ở đó, dù tôi không báo cho cô biết về sự bất ngờ. Sau rốt, Jean là trợ lý của Paul chứ không phải của tôi. Lúc lượn chiếc Mini Cooper của tôi vòng vào góc phố, tôi nhìn thấy anh đang rời công sở, đi cùng một phụ nữ tóc vàng hoe trạc tuổi đôi mươi. Paul cúi xuống rất sát cô gái, vừa chuyện gẫu vừa cười theo cách của anh, ngay lập tức tôi cảm thấy khó chịu. Cô ta có vẻ đẹp rạng rỡ, sáng ngời rất dễ gặp ở Chicago hoặc thành phố Iowa. Cao, mái tóc bạch… Mike kéo cặp kính hai tròng l*n đ*nh đầu lúc chúng tôi rời nhà Amelia Phelps và trở lại công viên. Anh phấn khởi lẩm bẩm một mình vì những ghi chép trong cuộc phỏng vấn. Chắc anh cảm thấy chúng tôi đang đến gần kẻ giết người. Tôi biết, đây là một cảm giác tuyệt vời. Anh là một thám tử, và là một anh chàng cừ khôi.Tôi vô cùng bế tắc.Tôi xấu hổ vì nói dối Mike và những cảnh sát đang lang thang dưới mưa đằng kia. Khi một cảnh sát qua đời, tất cả cảnh sát đều cảm nhận điều đó. Lẽ tất nhiên, trước hết là giận dữ, nhưng ẩn bên dưới là nỗi sợ hãi bồn chồn. Tôi có sai lầm khi chọn cái nghề nguy hiểm này không? Có đáng phải chết vì nó không?Tôi hiểu các bạn và đồng sự của tôi đang choáng váng. Kể lại sự thật, tôi có thể xóa bỏ sự căng thẳng, lo âu của họ. Ý nghĩ thêm người đau đớn khiến tôi gần như phát ốm.Tôi nhắm mắt, lắng nghe tiếng nói lạo xạo trong radio cảnh sát và tiếng mưa rơi trong đám cây.Tôi không nói gì với ai về những điều tôi biết, về những việc thực sự xảy ra cho Scott.Tôi vẫn cúi đầu và ngậm miệng.Tôi chỉ ngước lên lúc nhìn thấy sự xáo động ven vòi phun.Vài chục cảnh sát xếp thành hai hàng song song từ vòi phun đến toa xe của nhân viên pháp y.- Họ đang đưa anh ấy ra, - tôi nghe thấy một trong các cảnh sát nói lúc chạy qua tôi, chiếm chỗ trong hàng.Một hàng rào danh dự gồm sáu cảnh sát cẩn thận bước xuống nước ở vòi phun và đỡ thi hài của Scott trong bao màu xanh đen từ các nhân viên đội pháp y. Họ đối xử với anh như thể anh là một bệnh nhân vẫn còn sống. Ôi, lạy Chúa tôi, ước gì đó là sự thật. Ước gì tôi có thể trở lại đêm hôm ấy, từng giây một.Cùng với hàng ngũ màu xanh lơ đứng im phăng phắc lúc nửa đêm, ai đó bắt đầu hát Danny Boy bằng giọng nam cao, trong trẻo, đầy ám ảnh, giọng hát có thể làm Ronan Tynan ghen tị.Bạn muốn có một định nghĩa về sự tuyệt vọng không? Về sáu cảnh sát chầm chậm khiêng một đồng đội đã chết qua khe mái các căn nhà trong mưa rơi và tiếng kèn túi ngân nga. Scott là người Irish? Tôi không biết. Tôi cho rằng các cảnh sát từ trần đều là dân Irish.Tôi ngắm mưa rơi như nước thánh rảy lên cái bao đựng xác lúc đoàn diễu hành đi qua tôi. Những người đàn ông ở khắp mọi chỗ khóc nức nở, không giấu giếm. Tôi còn quan sát cả cảnh sát trưởng khum bàn tay che mắt, đứng cạnh xe tang của Đội Pháp y.Đoàn tàu số 4 chạy trên cao, phát ra tiếng trống dạo khúc quân hành lúc thi hài Scott trượt vào đằng sau toa như một ô ngăn kéo.Nước mắt tôi giàn giụa, dường như tuyến lệ của tôi bị rách.