Tôi biết làm Paul ngạc nhiên vì đến ăn trưa ngay tại nơi làm việc của anh trên phố Pearl là một ý nghĩ cực hay, dẫu tôi không tự nhủ như thế. Tôi đã đi một chuyến đặc biệt đến Manhattan và diện “bộ đồ duyên dáng màu đen” ưa thích của tôi. Trông tôi mê hồn một cách kín đáo. Không những chọn địa điểm là nhà hàng chuyên đồ nướng Mark Joseph, tôi còn mặc một trong những bộ áo Paul thích, cũng là thứ Paul thường chọn mỗi khi tôi hỏi: “Hôm nay em nên mặc gì, hả Paul?” Dù sao tôi đang háo hức, tôi đã hỏi Jean, trợ lý của anh để biết chắc là anh ở đó, dù tôi không báo cho cô biết về sự bất ngờ. Sau rốt, Jean là trợ lý của Paul chứ không phải của tôi. Lúc lượn chiếc Mini Cooper của tôi vòng vào góc phố, tôi nhìn thấy anh đang rời công sở, đi cùng một phụ nữ tóc vàng hoe trạc tuổi đôi mươi. Paul cúi xuống rất sát cô gái, vừa chuyện gẫu vừa cười theo cách của anh, ngay lập tức tôi cảm thấy khó chịu. Cô ta có vẻ đẹp rạng rỡ, sáng ngời rất dễ gặp ở Chicago hoặc thành phố Iowa. Cao, mái tóc bạch…

Chương 37

Ly Rượu Pha VộiTác giả: James Patterson & Howard RoughanTruyện Phương TâyTôi biết làm Paul ngạc nhiên vì đến ăn trưa ngay tại nơi làm việc của anh trên phố Pearl là một ý nghĩ cực hay, dẫu tôi không tự nhủ như thế. Tôi đã đi một chuyến đặc biệt đến Manhattan và diện “bộ đồ duyên dáng màu đen” ưa thích của tôi. Trông tôi mê hồn một cách kín đáo. Không những chọn địa điểm là nhà hàng chuyên đồ nướng Mark Joseph, tôi còn mặc một trong những bộ áo Paul thích, cũng là thứ Paul thường chọn mỗi khi tôi hỏi: “Hôm nay em nên mặc gì, hả Paul?” Dù sao tôi đang háo hức, tôi đã hỏi Jean, trợ lý của anh để biết chắc là anh ở đó, dù tôi không báo cho cô biết về sự bất ngờ. Sau rốt, Jean là trợ lý của Paul chứ không phải của tôi. Lúc lượn chiếc Mini Cooper của tôi vòng vào góc phố, tôi nhìn thấy anh đang rời công sở, đi cùng một phụ nữ tóc vàng hoe trạc tuổi đôi mươi. Paul cúi xuống rất sát cô gái, vừa chuyện gẫu vừa cười theo cách của anh, ngay lập tức tôi cảm thấy khó chịu. Cô ta có vẻ đẹp rạng rỡ, sáng ngời rất dễ gặp ở Chicago hoặc thành phố Iowa. Cao, mái tóc bạch… Paul vẫn ngáy lúc tôi đi làm. Tôi muốn nói chuyện với anh. Nói nhẹ nhàng là chúng ta có nhiều việc cần giải quyết. Nhưng vì tôi không biết trong tù người ta có cho phép tư vấn hôn nhân không, tôi hiểu rất rõ rằng phải trở lại làm việc để xem có cách nào cứu chồng tôi thoát khỏi tù tội. Lúc tôi bước vào phòng làm việc của đội, Mike đang viết tên Scott lên bảng tin. Tôi gần như ngạc nhiên một cách vui vẻ khi thấy không người nào nhìn tôi ngờ vực. Tôi cho rằng sự dâng trào adrenaline và nỗi khiếp hãi ngẫu nhiên giống nhau như hiện tượng mắt sáng và đuôi xù. Qua lớp kính mờ của văn phòng phía sau, tôi có thể nhìn thấy trung úy Keane đang nghe điện thoại bàn trong lúc bấm số di động. - Chúng ta có gì rồi? - Tôi nói và đưa cho Mike một cốc cà phê pha sẵn trong cái túi giấy màu nâu tôi xách theo. - Khốn kiếp, - Mike nói và giơ tay qua bàn bật nắp cốc cà phê vì anh đang ngồi. - Không có dấu hiệu nào của anh em Ordonez. Hóa ra tên phi công này nghỉ đến thứ Tư tuần sau, và vắng nhà. Chúng tôi cũng không tìm ra dấu vết của Victor, thằng em còn cặn bã hơn.  Mike đưa cho tôi một cặp đựng hồ sơ. - Kiểm tra album gia đình xem. Anh em Ordonez là con duy nhất của những người Dominican di cư. Mark, người anh là phi công Không quân tầm thường đến ngạc nhiên. Năm hai mốt tuổi bị bắt vì tội hành hung. Nhưng hồ sơ tội phạm của tên em trai Victor thì dài và đáng chú ý để đọc. Từ năm mười sáu, Victor đã ra tù vào tội, là tội phạm bị truy nã khẩn cấp. Trộm cắp, buôn bán m* t**, h**p dâm có chủ ý, hành hung bạn tù trong lúc bị giam, sở hữu vũ khí nguy hiểm. Với tôi, có một lời buộc tội nổi bật dường như được đánh dấu bằng bút neon. Chủ ý giết một sĩ quan cảnh sát. Sự khó hiểu là miêu tả ở tuổi mười bảy, trong lúc chống cự bắt giữ, Victor đã rút khẩu 380 nửa tự động chĩa vào mặt cảnh sát và bóp cò vài lần. Sau khi bị đè sấp xuống đất mới vỡ lẽ rằng ngẫu nhiên khẩu súng không nổ vì Victor còn lơ ngơ với thế giới tuyệt vời của những thứ nửa tự động, đã quên đẩy vào khe trượt chữ V để ổ đạn quay vòng. Bạn thấy chưa, hệ thống tư pháp hình sự New York hầu như khe khắt mà trong thời kỳ tội phạm lan tràn đầu những năm 90, Victor chỉ bị một năm tù. Tôi chớp chớp nhìn tờ giấy, không tin nổi. Xem chừng Victor Ordonez thích hợp với vụ giết Scott, tôi gần như tin hắn làm việc đó. Tôi chúi mũi vào những chồng hồ sơ phủ kín các bàn làm việc kê sát nhau của chúng tôi và trên sàn lúc ngồi xuống. - Các vụ trước kia của Scott về m* t**? - Tôi nói. Mike gật đầu. Anh quăng cặp kính lên bàn và dụi mắt. - Tôi đến gẫy sống lưng vì một trong những chiến công này cho đến lúc chúng ta nói chuyện với các ông bạn Dominican của chúng ta. - Anh nói. - Tôi cho rằng tin vui duy nhất là tôi kiếm được lệnh đòi công ty điện thoại ra hầu toà. Lúc này họ đang thu thập các cuộc gọi của Scott. Trong vòng mươi phút họ sẽ fax cho chúng ta.

Paul vẫn ngáy lúc tôi đi làm. Tôi muốn nói chuyện với anh. Nói nhẹ nhàng là chúng ta có nhiều việc cần giải quyết. Nhưng vì tôi không biết trong tù người ta có cho phép tư vấn hôn nhân không, tôi hiểu rất rõ rằng phải trở lại làm việc để xem có cách nào cứu chồng tôi thoát khỏi tù tội. 

Lúc tôi bước vào phòng làm việc của đội, Mike đang viết tên Scott lên bảng tin. 

Tôi gần như ngạc nhiên một cách vui vẻ khi thấy không người nào nhìn tôi ngờ vực. Tôi cho rằng sự dâng trào adrenaline và nỗi khiếp hãi ngẫu nhiên giống nhau như hiện tượng mắt sáng và đuôi xù. Qua lớp kính mờ của văn phòng phía sau, tôi có thể nhìn thấy trung úy Keane đang nghe điện thoại bàn trong lúc bấm số di động. 

- Chúng ta có gì rồi? - Tôi nói và đưa cho Mike một cốc cà phê pha sẵn trong cái túi giấy màu nâu tôi xách theo. 

- Khốn kiếp, - Mike nói và giơ tay qua bàn bật nắp cốc cà phê vì anh đang ngồi. - Không có dấu hiệu nào của anh em Ordonez. Hóa ra tên phi công này nghỉ đến thứ Tư tuần sau, và vắng nhà. Chúng tôi cũng không tìm ra dấu vết của Victor, thằng em còn cặn bã hơn.  

Mike đưa cho tôi một cặp đựng hồ sơ. 

- Kiểm tra album gia đình xem. 

Anh em Ordonez là con duy nhất của những người Dominican di cư. Mark, người anh là phi công Không quân tầm thường đến ngạc nhiên. Năm hai mốt tuổi bị bắt vì tội hành hung. Nhưng hồ sơ tội phạm của tên em trai Victor thì dài và đáng chú ý để đọc. 

Từ năm mười sáu, Victor đã ra tù vào tội, là tội phạm bị truy nã khẩn cấp. Trộm cắp, buôn bán m* t**, h**p dâm có chủ ý, hành hung bạn tù trong lúc bị giam, sở hữu vũ khí nguy hiểm. 

Với tôi, có một lời buộc tội nổi bật dường như được đánh dấu bằng bút neon. 

Chủ ý giết một sĩ quan cảnh sát. 

Sự khó hiểu là miêu tả ở tuổi mười bảy, trong lúc chống cự bắt giữ, Victor đã rút khẩu 380 nửa tự động chĩa vào mặt cảnh sát và bóp cò vài lần. Sau khi bị đè sấp xuống đất mới vỡ lẽ rằng ngẫu nhiên khẩu súng không nổ vì Victor còn lơ ngơ với thế giới tuyệt vời của những thứ nửa tự động, đã quên đẩy vào khe trượt chữ V để ổ đạn quay vòng. Bạn thấy chưa, hệ thống tư pháp hình sự New York hầu như khe khắt mà trong thời kỳ tội phạm lan tràn đầu những năm 90, Victor chỉ bị một năm tù. 

Tôi chớp chớp nhìn tờ giấy, không tin nổi. 

Xem chừng Victor Ordonez thích hợp với vụ giết Scott, tôi gần như tin hắn làm việc đó. 

Tôi chúi mũi vào những chồng hồ sơ phủ kín các bàn làm việc kê sát nhau của chúng tôi và trên sàn lúc ngồi xuống. 

- Các vụ trước kia của Scott về m* t**? - Tôi nói. Mike gật đầu. Anh quăng cặp kính lên bàn và dụi mắt. 

- Tôi đến gẫy sống lưng vì một trong những chiến công này cho đến lúc chúng ta nói chuyện với các ông bạn Dominican của chúng ta. - Anh nói. - Tôi cho rằng tin vui duy nhất là tôi kiếm được lệnh đòi công ty điện thoại ra hầu toà. Lúc này họ đang thu thập các cuộc gọi của Scott. Trong vòng mươi phút họ sẽ fax cho chúng ta.

Ly Rượu Pha VộiTác giả: James Patterson & Howard RoughanTruyện Phương TâyTôi biết làm Paul ngạc nhiên vì đến ăn trưa ngay tại nơi làm việc của anh trên phố Pearl là một ý nghĩ cực hay, dẫu tôi không tự nhủ như thế. Tôi đã đi một chuyến đặc biệt đến Manhattan và diện “bộ đồ duyên dáng màu đen” ưa thích của tôi. Trông tôi mê hồn một cách kín đáo. Không những chọn địa điểm là nhà hàng chuyên đồ nướng Mark Joseph, tôi còn mặc một trong những bộ áo Paul thích, cũng là thứ Paul thường chọn mỗi khi tôi hỏi: “Hôm nay em nên mặc gì, hả Paul?” Dù sao tôi đang háo hức, tôi đã hỏi Jean, trợ lý của anh để biết chắc là anh ở đó, dù tôi không báo cho cô biết về sự bất ngờ. Sau rốt, Jean là trợ lý của Paul chứ không phải của tôi. Lúc lượn chiếc Mini Cooper của tôi vòng vào góc phố, tôi nhìn thấy anh đang rời công sở, đi cùng một phụ nữ tóc vàng hoe trạc tuổi đôi mươi. Paul cúi xuống rất sát cô gái, vừa chuyện gẫu vừa cười theo cách của anh, ngay lập tức tôi cảm thấy khó chịu. Cô ta có vẻ đẹp rạng rỡ, sáng ngời rất dễ gặp ở Chicago hoặc thành phố Iowa. Cao, mái tóc bạch… Paul vẫn ngáy lúc tôi đi làm. Tôi muốn nói chuyện với anh. Nói nhẹ nhàng là chúng ta có nhiều việc cần giải quyết. Nhưng vì tôi không biết trong tù người ta có cho phép tư vấn hôn nhân không, tôi hiểu rất rõ rằng phải trở lại làm việc để xem có cách nào cứu chồng tôi thoát khỏi tù tội. Lúc tôi bước vào phòng làm việc của đội, Mike đang viết tên Scott lên bảng tin. Tôi gần như ngạc nhiên một cách vui vẻ khi thấy không người nào nhìn tôi ngờ vực. Tôi cho rằng sự dâng trào adrenaline và nỗi khiếp hãi ngẫu nhiên giống nhau như hiện tượng mắt sáng và đuôi xù. Qua lớp kính mờ của văn phòng phía sau, tôi có thể nhìn thấy trung úy Keane đang nghe điện thoại bàn trong lúc bấm số di động. - Chúng ta có gì rồi? - Tôi nói và đưa cho Mike một cốc cà phê pha sẵn trong cái túi giấy màu nâu tôi xách theo. - Khốn kiếp, - Mike nói và giơ tay qua bàn bật nắp cốc cà phê vì anh đang ngồi. - Không có dấu hiệu nào của anh em Ordonez. Hóa ra tên phi công này nghỉ đến thứ Tư tuần sau, và vắng nhà. Chúng tôi cũng không tìm ra dấu vết của Victor, thằng em còn cặn bã hơn.  Mike đưa cho tôi một cặp đựng hồ sơ. - Kiểm tra album gia đình xem. Anh em Ordonez là con duy nhất của những người Dominican di cư. Mark, người anh là phi công Không quân tầm thường đến ngạc nhiên. Năm hai mốt tuổi bị bắt vì tội hành hung. Nhưng hồ sơ tội phạm của tên em trai Victor thì dài và đáng chú ý để đọc. Từ năm mười sáu, Victor đã ra tù vào tội, là tội phạm bị truy nã khẩn cấp. Trộm cắp, buôn bán m* t**, h**p dâm có chủ ý, hành hung bạn tù trong lúc bị giam, sở hữu vũ khí nguy hiểm. Với tôi, có một lời buộc tội nổi bật dường như được đánh dấu bằng bút neon. Chủ ý giết một sĩ quan cảnh sát. Sự khó hiểu là miêu tả ở tuổi mười bảy, trong lúc chống cự bắt giữ, Victor đã rút khẩu 380 nửa tự động chĩa vào mặt cảnh sát và bóp cò vài lần. Sau khi bị đè sấp xuống đất mới vỡ lẽ rằng ngẫu nhiên khẩu súng không nổ vì Victor còn lơ ngơ với thế giới tuyệt vời của những thứ nửa tự động, đã quên đẩy vào khe trượt chữ V để ổ đạn quay vòng. Bạn thấy chưa, hệ thống tư pháp hình sự New York hầu như khe khắt mà trong thời kỳ tội phạm lan tràn đầu những năm 90, Victor chỉ bị một năm tù. Tôi chớp chớp nhìn tờ giấy, không tin nổi. Xem chừng Victor Ordonez thích hợp với vụ giết Scott, tôi gần như tin hắn làm việc đó. Tôi chúi mũi vào những chồng hồ sơ phủ kín các bàn làm việc kê sát nhau của chúng tôi và trên sàn lúc ngồi xuống. - Các vụ trước kia của Scott về m* t**? - Tôi nói. Mike gật đầu. Anh quăng cặp kính lên bàn và dụi mắt. - Tôi đến gẫy sống lưng vì một trong những chiến công này cho đến lúc chúng ta nói chuyện với các ông bạn Dominican của chúng ta. - Anh nói. - Tôi cho rằng tin vui duy nhất là tôi kiếm được lệnh đòi công ty điện thoại ra hầu toà. Lúc này họ đang thu thập các cuộc gọi của Scott. Trong vòng mươi phút họ sẽ fax cho chúng ta.

Chương 37