Tôi biết làm Paul ngạc nhiên vì đến ăn trưa ngay tại nơi làm việc của anh trên phố Pearl là một ý nghĩ cực hay, dẫu tôi không tự nhủ như thế. Tôi đã đi một chuyến đặc biệt đến Manhattan và diện “bộ đồ duyên dáng màu đen” ưa thích của tôi. Trông tôi mê hồn một cách kín đáo. Không những chọn địa điểm là nhà hàng chuyên đồ nướng Mark Joseph, tôi còn mặc một trong những bộ áo Paul thích, cũng là thứ Paul thường chọn mỗi khi tôi hỏi: “Hôm nay em nên mặc gì, hả Paul?” Dù sao tôi đang háo hức, tôi đã hỏi Jean, trợ lý của anh để biết chắc là anh ở đó, dù tôi không báo cho cô biết về sự bất ngờ. Sau rốt, Jean là trợ lý của Paul chứ không phải của tôi. Lúc lượn chiếc Mini Cooper của tôi vòng vào góc phố, tôi nhìn thấy anh đang rời công sở, đi cùng một phụ nữ tóc vàng hoe trạc tuổi đôi mươi. Paul cúi xuống rất sát cô gái, vừa chuyện gẫu vừa cười theo cách của anh, ngay lập tức tôi cảm thấy khó chịu. Cô ta có vẻ đẹp rạng rỡ, sáng ngời rất dễ gặp ở Chicago hoặc thành phố Iowa. Cao, mái tóc bạch…

Chương 45

Ly Rượu Pha VộiTác giả: James Patterson & Howard RoughanTruyện Phương TâyTôi biết làm Paul ngạc nhiên vì đến ăn trưa ngay tại nơi làm việc của anh trên phố Pearl là một ý nghĩ cực hay, dẫu tôi không tự nhủ như thế. Tôi đã đi một chuyến đặc biệt đến Manhattan và diện “bộ đồ duyên dáng màu đen” ưa thích của tôi. Trông tôi mê hồn một cách kín đáo. Không những chọn địa điểm là nhà hàng chuyên đồ nướng Mark Joseph, tôi còn mặc một trong những bộ áo Paul thích, cũng là thứ Paul thường chọn mỗi khi tôi hỏi: “Hôm nay em nên mặc gì, hả Paul?” Dù sao tôi đang háo hức, tôi đã hỏi Jean, trợ lý của anh để biết chắc là anh ở đó, dù tôi không báo cho cô biết về sự bất ngờ. Sau rốt, Jean là trợ lý của Paul chứ không phải của tôi. Lúc lượn chiếc Mini Cooper của tôi vòng vào góc phố, tôi nhìn thấy anh đang rời công sở, đi cùng một phụ nữ tóc vàng hoe trạc tuổi đôi mươi. Paul cúi xuống rất sát cô gái, vừa chuyện gẫu vừa cười theo cách của anh, ngay lập tức tôi cảm thấy khó chịu. Cô ta có vẻ đẹp rạng rỡ, sáng ngời rất dễ gặp ở Chicago hoặc thành phố Iowa. Cao, mái tóc bạch… Lúc bước vào, tôi nghe thấy tiếng tivi. Chỉ có một giọng nói, tiếp theo là tiếng cười của khán giả trong trường quay. Chắc là Letterman[21]. Tuyệt lắm. Tôi móc chìa khóa vào tấm gương và nhìn ánh sáng xanh của tivi tràn trên tấm thảm. Trong mọi việc khó khăn tôi đã làm suốt ngày nay, đây là việc tôi cảm thấy khó nhất. Chẳng gì bằng cuối một ngày dài che đậy vụ giết người, lại phải thú nhận với chồng rằng mình đã không chung thủy với anh ấy. Tôi hít một hơi dài đầy phổi, rồi từ từ thở ra và đẩy cửa. Paul đang nằm trên đivăng, chăn kéo tận cằm. Anh tắt tivi lúc nhìn thấy tôi đứng đó. - Ô. - Anh mỉm cười nói. Anh có nụ cười dễ thương, ngay cả trong những lúc không thích hợp nhất. Tôi nhìn anh chằm chằm. Tôi không biết mình mong đợi gì, nhưng một tiếng “ô” vui vẻ thì không. Có lẽ là “Ô, con mụ d*m đ*ng”. - Ô, anh thế nào? - Tôi nói, thăm dò. Tôi không biết bước tiếp theo là gì. Dù có phỏng đoán lung tung. Trước kia tôi không bao giờ tin Paul giết người tình của tôi. - Công việc thế nào rồi? - Paul hỏi tôi. - Ổn, Paul ạ, - tôi nói. - Ừm, anh không cho là chúng ta nên nói chuyện chút ít về việc đêm qua ư? Paul đưa mắt nhìn xuống sàn. Giờ có lẽ câu chuyện sẽ đến đâu đó. - Anh khá mệt mỏi, hả? - Anh nói. Đấy là điều sẽ xảy ra khi một mình anh nốc hết một chai scotch, tôi muốn nói. Nhưng tôi nghĩ là cần thông cảm. Tôi cần Paul cởi mở, tự bày tỏ nỗi lòng. Hãy kể cho tôi nghe chính xác sự việc xảy ra. Tôi sẽ nghe đầu đuôi câu chuyện từ anh. Tôi sẽ cố hết sức làm cho mọi việc nhẹ đi. Anh có thể vứt bỏ gánh nặng trong lòng, và tôi sẽ bảo anh đừng lo, rằng nhất định tôi sẽ quan tâm đến mọi sự. - Có chuyện gì thế Paul? - Tôi thì thào. - Anh có thể kể với em. Paul liếc nhìn tôi, răng cắn vào môi dưới. - Lạy Chúa tôi, Lauren, - anh nói. - Chuyến bay của anh. Thật là một cơn ác mộng. Một tiếng nổ bùm rất to, tất cả rơi thẳng xuống. Anh ngỡ bị một vụ kh*ng b* khác. Rằng anh đã chết. Rồi việc đó ngừng lại. Máy bay mất thăng bằng, nhưng phi công đã hạ cánh xuống Grotton. Anh chưa bao giờ thấy thế ở Boston. Anh như người sống thừa, em hiểu không? Sau khi tiếp đất, anh thuê một chiếc ôtô và lái về nhà. Anh cho là vẫn bị sốc lúc về đến nhà. Anh mở một chai và uống để trấn tĩnh, và chẳng mấy chốc, anh uống cạn chai. Đừng hỏi chuyện gì xảy ra với quần áo của anh. Anh xin lỗi. Anh không muốn làm em sợ. Trong bóng tối, mặt tôi bỏng rát. Sao bây giờ Paul vẫn nói dối tôi? Dường như anh không ý thức rằng tôi đã biết việc xảy ra? Mặt khác, phủ nhận là điều chẳng có gì bất thường với những kẻ giết người. Có khi nó còn vững chãi đến mức dường như bản thân kẻ sát nhân thực sự tin rằng chúng không có tội. Vậy đây là gì? Paul đang bàng hoàng và bị mặc cảm tội lỗi dằn vặt đến nỗi trở thành ảo giác? - Paul! - Tôi nói. - Em xin anh! Paul ngước nhìn tôi, bối rối. - Xin cái gì? - Anh hỏi. Lạy Chúa tôi, tôi nghĩ. Dường như vụ này chưa đủ khó khăn hay sao. Paul đang đùa giỡn tôi? Dường như anh không biết tôi cũng ở đó. Anh tưởng Scott chỉ có một mình và... Trời đất thánh thần ơi! Thế kia ư! Tôi đưa một bàn tay lên che khuôn miệng há hốc. Tôi không thể tin nổi.Paul không biết rằng tôi đã ở đó! Tôi nhận ra Paul không muốn chúng tôi đương đầu. Hẳn Paul đã nhìn thấy một hoặc hai email, ngờ ngợ chuyện xảy ra, anh đến nhà Scott dọa dẫm nhằm làm anh ta tránh xa tôi ra. Chính vì thế anh bỏ đi mà không đối đầu với tôi! Chính vì thế bây giờ anh mới quên lãng như vậy. Anh không hành động. Paul đã quên!Paul không biết tôi đã lừa dối anh ấy!

Lúc bước vào, tôi nghe thấy tiếng tivi. Chỉ có một giọng nói, tiếp theo là tiếng cười của khán giả trong trường quay. Chắc là Letterman[21]. Tuyệt lắm. 

Tôi móc chìa khóa vào tấm gương và nhìn ánh sáng xanh của tivi tràn trên tấm thảm. Trong mọi việc khó khăn tôi đã làm suốt ngày nay, đây là việc tôi cảm thấy khó nhất. 

Chẳng gì bằng cuối một ngày dài che đậy vụ giết người, lại phải thú nhận với chồng rằng mình đã không chung thủy với anh ấy. 

Tôi hít một hơi dài đầy phổi, rồi từ từ thở ra và đẩy cửa. 

Paul đang nằm trên đivăng, chăn kéo tận cằm. Anh tắt tivi lúc nhìn thấy tôi đứng đó. 

- Ô. - Anh mỉm cười nói. Anh có nụ cười dễ thương, ngay cả trong những lúc không thích hợp nhất. 

Tôi nhìn anh chằm chằm. Tôi không biết mình mong đợi gì, nhưng một tiếng “ô” vui vẻ thì không. Có lẽ là “Ô, con mụ d*m đ*ng”. 

- Ô, anh thế nào? - Tôi nói, thăm dò. 

Tôi không biết bước tiếp theo là gì. Dù có phỏng đoán lung tung. Trước kia tôi không bao giờ tin Paul giết người tình của tôi. 

- Công việc thế nào rồi? - Paul hỏi tôi. 

- Ổn, Paul ạ, - tôi nói. - Ừm, anh không cho là chúng ta nên nói chuyện chút ít về việc đêm qua ư? 

Paul đưa mắt nhìn xuống sàn. Giờ có lẽ câu chuyện sẽ đến đâu đó. 

- Anh khá mệt mỏi, hả? - Anh nói. 

Đấy là điều sẽ xảy ra khi một mình anh nốc hết một chai scotch, tôi muốn nói. Nhưng tôi nghĩ là cần thông cảm. Tôi cần Paul cởi mở, tự bày tỏ nỗi lòng. Hãy kể cho tôi nghe chính xác sự việc xảy ra. Tôi sẽ nghe đầu đuôi câu chuyện từ anh. 

Tôi sẽ cố hết sức làm cho mọi việc nhẹ đi. Anh có thể vứt bỏ gánh nặng trong lòng, và tôi sẽ bảo anh đừng lo, rằng nhất định tôi sẽ quan tâm đến mọi sự. 

- Có chuyện gì thế Paul? - Tôi thì thào. - Anh có thể kể với em. 

Paul liếc nhìn tôi, răng cắn vào môi dưới. 

- Lạy Chúa tôi, Lauren, - anh nói. - Chuyến bay của anh. Thật là một cơn ác mộng. Một tiếng nổ bùm rất to, tất cả rơi thẳng xuống. Anh ngỡ bị một vụ kh*ng b* khác. Rằng anh đã chết. Rồi việc đó ngừng lại. Máy bay mất thăng bằng, nhưng phi công đã hạ cánh xuống Grotton. Anh chưa bao giờ thấy thế ở Boston. 

Anh như người sống thừa, em hiểu không? Sau khi tiếp đất, anh thuê một chiếc ôtô và lái về nhà. Anh cho là vẫn bị sốc lúc về đến nhà. Anh mở một chai và uống để trấn tĩnh, và chẳng mấy chốc, anh uống cạn chai. Đừng hỏi chuyện gì xảy ra với quần áo của anh. Anh xin lỗi. Anh không muốn làm em sợ. 

Trong bóng tối, mặt tôi bỏng rát. Sao bây giờ Paul vẫn nói dối tôi? Dường như anh không ý thức rằng tôi đã biết việc xảy ra? Mặt khác, phủ nhận là điều chẳng có gì bất thường với những kẻ giết người. Có khi nó còn vững chãi đến mức dường như bản thân kẻ sát nhân thực sự tin rằng chúng không có tội. Vậy đây là gì? Paul đang bàng hoàng và bị mặc cảm tội lỗi dằn vặt đến nỗi trở thành ảo giác? 

- Paul! - Tôi nói. - Em xin anh! Paul ngước nhìn tôi, bối rối. 

- Xin cái gì? - Anh hỏi. 

Lạy Chúa tôi, tôi nghĩ. Dường như vụ này chưa đủ khó khăn hay sao. Paul đang đùa giỡn tôi? Dường như anh không biết tôi cũng ở đó. Anh tưởng Scott chỉ có một mình và... 

Trời đất thánh thần ơi! Thế kia ư! Tôi đưa một bàn tay lên che khuôn miệng há hốc. Tôi không thể tin nổi.

Paul không biết rằng tôi đã ở đó! 

Tôi nhận ra Paul không muốn chúng tôi đương đầu. Hẳn Paul đã nhìn thấy một hoặc hai email, ngờ ngợ chuyện xảy ra, anh đến nhà Scott dọa dẫm nhằm làm anh ta tránh xa tôi ra. Chính vì thế anh bỏ đi mà không đối đầu với tôi! Chính vì thế bây giờ anh mới quên lãng như vậy. Anh không hành động. Paul đã quên!

Paul không biết tôi đã lừa dối anh ấy!

Ly Rượu Pha VộiTác giả: James Patterson & Howard RoughanTruyện Phương TâyTôi biết làm Paul ngạc nhiên vì đến ăn trưa ngay tại nơi làm việc của anh trên phố Pearl là một ý nghĩ cực hay, dẫu tôi không tự nhủ như thế. Tôi đã đi một chuyến đặc biệt đến Manhattan và diện “bộ đồ duyên dáng màu đen” ưa thích của tôi. Trông tôi mê hồn một cách kín đáo. Không những chọn địa điểm là nhà hàng chuyên đồ nướng Mark Joseph, tôi còn mặc một trong những bộ áo Paul thích, cũng là thứ Paul thường chọn mỗi khi tôi hỏi: “Hôm nay em nên mặc gì, hả Paul?” Dù sao tôi đang háo hức, tôi đã hỏi Jean, trợ lý của anh để biết chắc là anh ở đó, dù tôi không báo cho cô biết về sự bất ngờ. Sau rốt, Jean là trợ lý của Paul chứ không phải của tôi. Lúc lượn chiếc Mini Cooper của tôi vòng vào góc phố, tôi nhìn thấy anh đang rời công sở, đi cùng một phụ nữ tóc vàng hoe trạc tuổi đôi mươi. Paul cúi xuống rất sát cô gái, vừa chuyện gẫu vừa cười theo cách của anh, ngay lập tức tôi cảm thấy khó chịu. Cô ta có vẻ đẹp rạng rỡ, sáng ngời rất dễ gặp ở Chicago hoặc thành phố Iowa. Cao, mái tóc bạch… Lúc bước vào, tôi nghe thấy tiếng tivi. Chỉ có một giọng nói, tiếp theo là tiếng cười của khán giả trong trường quay. Chắc là Letterman[21]. Tuyệt lắm. Tôi móc chìa khóa vào tấm gương và nhìn ánh sáng xanh của tivi tràn trên tấm thảm. Trong mọi việc khó khăn tôi đã làm suốt ngày nay, đây là việc tôi cảm thấy khó nhất. Chẳng gì bằng cuối một ngày dài che đậy vụ giết người, lại phải thú nhận với chồng rằng mình đã không chung thủy với anh ấy. Tôi hít một hơi dài đầy phổi, rồi từ từ thở ra và đẩy cửa. Paul đang nằm trên đivăng, chăn kéo tận cằm. Anh tắt tivi lúc nhìn thấy tôi đứng đó. - Ô. - Anh mỉm cười nói. Anh có nụ cười dễ thương, ngay cả trong những lúc không thích hợp nhất. Tôi nhìn anh chằm chằm. Tôi không biết mình mong đợi gì, nhưng một tiếng “ô” vui vẻ thì không. Có lẽ là “Ô, con mụ d*m đ*ng”. - Ô, anh thế nào? - Tôi nói, thăm dò. Tôi không biết bước tiếp theo là gì. Dù có phỏng đoán lung tung. Trước kia tôi không bao giờ tin Paul giết người tình của tôi. - Công việc thế nào rồi? - Paul hỏi tôi. - Ổn, Paul ạ, - tôi nói. - Ừm, anh không cho là chúng ta nên nói chuyện chút ít về việc đêm qua ư? Paul đưa mắt nhìn xuống sàn. Giờ có lẽ câu chuyện sẽ đến đâu đó. - Anh khá mệt mỏi, hả? - Anh nói. Đấy là điều sẽ xảy ra khi một mình anh nốc hết một chai scotch, tôi muốn nói. Nhưng tôi nghĩ là cần thông cảm. Tôi cần Paul cởi mở, tự bày tỏ nỗi lòng. Hãy kể cho tôi nghe chính xác sự việc xảy ra. Tôi sẽ nghe đầu đuôi câu chuyện từ anh. Tôi sẽ cố hết sức làm cho mọi việc nhẹ đi. Anh có thể vứt bỏ gánh nặng trong lòng, và tôi sẽ bảo anh đừng lo, rằng nhất định tôi sẽ quan tâm đến mọi sự. - Có chuyện gì thế Paul? - Tôi thì thào. - Anh có thể kể với em. Paul liếc nhìn tôi, răng cắn vào môi dưới. - Lạy Chúa tôi, Lauren, - anh nói. - Chuyến bay của anh. Thật là một cơn ác mộng. Một tiếng nổ bùm rất to, tất cả rơi thẳng xuống. Anh ngỡ bị một vụ kh*ng b* khác. Rằng anh đã chết. Rồi việc đó ngừng lại. Máy bay mất thăng bằng, nhưng phi công đã hạ cánh xuống Grotton. Anh chưa bao giờ thấy thế ở Boston. Anh như người sống thừa, em hiểu không? Sau khi tiếp đất, anh thuê một chiếc ôtô và lái về nhà. Anh cho là vẫn bị sốc lúc về đến nhà. Anh mở một chai và uống để trấn tĩnh, và chẳng mấy chốc, anh uống cạn chai. Đừng hỏi chuyện gì xảy ra với quần áo của anh. Anh xin lỗi. Anh không muốn làm em sợ. Trong bóng tối, mặt tôi bỏng rát. Sao bây giờ Paul vẫn nói dối tôi? Dường như anh không ý thức rằng tôi đã biết việc xảy ra? Mặt khác, phủ nhận là điều chẳng có gì bất thường với những kẻ giết người. Có khi nó còn vững chãi đến mức dường như bản thân kẻ sát nhân thực sự tin rằng chúng không có tội. Vậy đây là gì? Paul đang bàng hoàng và bị mặc cảm tội lỗi dằn vặt đến nỗi trở thành ảo giác? - Paul! - Tôi nói. - Em xin anh! Paul ngước nhìn tôi, bối rối. - Xin cái gì? - Anh hỏi. Lạy Chúa tôi, tôi nghĩ. Dường như vụ này chưa đủ khó khăn hay sao. Paul đang đùa giỡn tôi? Dường như anh không biết tôi cũng ở đó. Anh tưởng Scott chỉ có một mình và... Trời đất thánh thần ơi! Thế kia ư! Tôi đưa một bàn tay lên che khuôn miệng há hốc. Tôi không thể tin nổi.Paul không biết rằng tôi đã ở đó! Tôi nhận ra Paul không muốn chúng tôi đương đầu. Hẳn Paul đã nhìn thấy một hoặc hai email, ngờ ngợ chuyện xảy ra, anh đến nhà Scott dọa dẫm nhằm làm anh ta tránh xa tôi ra. Chính vì thế anh bỏ đi mà không đối đầu với tôi! Chính vì thế bây giờ anh mới quên lãng như vậy. Anh không hành động. Paul đã quên!Paul không biết tôi đã lừa dối anh ấy!

Chương 45