Tôi biết làm Paul ngạc nhiên vì đến ăn trưa ngay tại nơi làm việc của anh trên phố Pearl là một ý nghĩ cực hay, dẫu tôi không tự nhủ như thế. Tôi đã đi một chuyến đặc biệt đến Manhattan và diện “bộ đồ duyên dáng màu đen” ưa thích của tôi. Trông tôi mê hồn một cách kín đáo. Không những chọn địa điểm là nhà hàng chuyên đồ nướng Mark Joseph, tôi còn mặc một trong những bộ áo Paul thích, cũng là thứ Paul thường chọn mỗi khi tôi hỏi: “Hôm nay em nên mặc gì, hả Paul?” Dù sao tôi đang háo hức, tôi đã hỏi Jean, trợ lý của anh để biết chắc là anh ở đó, dù tôi không báo cho cô biết về sự bất ngờ. Sau rốt, Jean là trợ lý của Paul chứ không phải của tôi. Lúc lượn chiếc Mini Cooper của tôi vòng vào góc phố, tôi nhìn thấy anh đang rời công sở, đi cùng một phụ nữ tóc vàng hoe trạc tuổi đôi mươi. Paul cúi xuống rất sát cô gái, vừa chuyện gẫu vừa cười theo cách của anh, ngay lập tức tôi cảm thấy khó chịu. Cô ta có vẻ đẹp rạng rỡ, sáng ngời rất dễ gặp ở Chicago hoặc thành phố Iowa. Cao, mái tóc bạch…
Chương 58
Ly Rượu Pha VộiTác giả: James Patterson & Howard RoughanTruyện Phương TâyTôi biết làm Paul ngạc nhiên vì đến ăn trưa ngay tại nơi làm việc của anh trên phố Pearl là một ý nghĩ cực hay, dẫu tôi không tự nhủ như thế. Tôi đã đi một chuyến đặc biệt đến Manhattan và diện “bộ đồ duyên dáng màu đen” ưa thích của tôi. Trông tôi mê hồn một cách kín đáo. Không những chọn địa điểm là nhà hàng chuyên đồ nướng Mark Joseph, tôi còn mặc một trong những bộ áo Paul thích, cũng là thứ Paul thường chọn mỗi khi tôi hỏi: “Hôm nay em nên mặc gì, hả Paul?” Dù sao tôi đang háo hức, tôi đã hỏi Jean, trợ lý của anh để biết chắc là anh ở đó, dù tôi không báo cho cô biết về sự bất ngờ. Sau rốt, Jean là trợ lý của Paul chứ không phải của tôi. Lúc lượn chiếc Mini Cooper của tôi vòng vào góc phố, tôi nhìn thấy anh đang rời công sở, đi cùng một phụ nữ tóc vàng hoe trạc tuổi đôi mươi. Paul cúi xuống rất sát cô gái, vừa chuyện gẫu vừa cười theo cách của anh, ngay lập tức tôi cảm thấy khó chịu. Cô ta có vẻ đẹp rạng rỡ, sáng ngời rất dễ gặp ở Chicago hoặc thành phố Iowa. Cao, mái tóc bạch… Tôi ngồi một mình trong xe trước khi rời Calvary. Qua kính chiếu hậu, tôi có thể nhìn thấy quan tài phủ kín hoa. Khi những chiếc kèn túi cất tiếng, trong phút chốc tôi bắt gặp mùi nước hoa, tiếng mưa rơi và cỏ cây ngây ngất. Tôi lại cảm thấy hơi ấm bừng bừng, trong sạch của thân thể Scott trong phòng ngủ của anh. Sức mạnh của quai hàm anh áp vào làn da tôi. Tôi xua đuổi những ý nghĩ bị cấm ấy như đuổi ma quỷ lúc những tiếng “Xin rủ lòng thương” bay trên mộ chí. Lầm lỗi, tôi tự nhắc. Tất cả vì một lầm lỗi kinh khủng. Một sai lầm chí tử, nhanh như chớp. Tôi nhìn đoàn cảnh sát mắt đỏ hoe trở về xe. Ý nghĩ tôi đang lừa gạt họ như axit cháy bỏng ruột gan, nhưng tôi ra sức tin rằng đấy là việc tốt nhất cho tất cả mọi người, trong mọi hoàn cảnh. Còn kết quả nào có thể hay hơn? Tôi nghĩ. Sự thực sẽ khiến các tờ báo lá cải vô nhân đạo, suy đồi làm rùm beng. Tôi nhìn cỗ quan tài lúc con trai Scott giơ bàn tay lên vành mũ lắc lư của người cha, chào. Rồi nhìn nền trời lộng lẫy của Manhattan, nhìn những tấm bia mộ nổi bật gần như một phần của thành phố này. Mắt tôi khô khốc lúc tôi nổ máy. Không thể phủ nhận một điều tốt đẹp, là Paul và tôi đã được ban cho cơ hội thứ hai.
Tôi ngồi một mình trong xe trước khi rời Calvary. Qua kính chiếu hậu, tôi có thể nhìn thấy quan tài phủ kín hoa.
Khi những chiếc kèn túi cất tiếng, trong phút chốc tôi bắt gặp mùi nước hoa, tiếng mưa rơi và cỏ cây ngây ngất. Tôi lại cảm thấy hơi ấm bừng bừng, trong sạch của thân thể Scott trong phòng ngủ của anh. Sức mạnh của quai hàm anh áp vào làn da tôi. Tôi xua đuổi những ý nghĩ bị cấm ấy như đuổi ma quỷ lúc những tiếng “Xin rủ lòng thương” bay trên mộ chí.
Lầm lỗi, tôi tự nhắc.
Tất cả vì một lầm lỗi kinh khủng. Một sai lầm chí tử, nhanh như chớp.
Tôi nhìn đoàn cảnh sát mắt đỏ hoe trở về xe. Ý nghĩ tôi đang lừa gạt họ như axit cháy bỏng ruột gan, nhưng tôi ra sức tin rằng đấy là việc tốt nhất cho tất cả mọi người, trong mọi hoàn cảnh.
Còn kết quả nào có thể hay hơn? Tôi nghĩ. Sự thực sẽ khiến các tờ báo lá cải vô nhân đạo, suy đồi làm rùm beng.
Tôi nhìn cỗ quan tài lúc con trai Scott giơ bàn tay lên vành mũ lắc lư của người cha, chào. Rồi nhìn nền trời lộng lẫy của Manhattan, nhìn những tấm bia mộ nổi bật gần như một phần của thành phố này.
Mắt tôi khô khốc lúc tôi nổ máy.
Không thể phủ nhận một điều tốt đẹp, là Paul và tôi đã được ban cho cơ hội thứ hai.
Ly Rượu Pha VộiTác giả: James Patterson & Howard RoughanTruyện Phương TâyTôi biết làm Paul ngạc nhiên vì đến ăn trưa ngay tại nơi làm việc của anh trên phố Pearl là một ý nghĩ cực hay, dẫu tôi không tự nhủ như thế. Tôi đã đi một chuyến đặc biệt đến Manhattan và diện “bộ đồ duyên dáng màu đen” ưa thích của tôi. Trông tôi mê hồn một cách kín đáo. Không những chọn địa điểm là nhà hàng chuyên đồ nướng Mark Joseph, tôi còn mặc một trong những bộ áo Paul thích, cũng là thứ Paul thường chọn mỗi khi tôi hỏi: “Hôm nay em nên mặc gì, hả Paul?” Dù sao tôi đang háo hức, tôi đã hỏi Jean, trợ lý của anh để biết chắc là anh ở đó, dù tôi không báo cho cô biết về sự bất ngờ. Sau rốt, Jean là trợ lý của Paul chứ không phải của tôi. Lúc lượn chiếc Mini Cooper của tôi vòng vào góc phố, tôi nhìn thấy anh đang rời công sở, đi cùng một phụ nữ tóc vàng hoe trạc tuổi đôi mươi. Paul cúi xuống rất sát cô gái, vừa chuyện gẫu vừa cười theo cách của anh, ngay lập tức tôi cảm thấy khó chịu. Cô ta có vẻ đẹp rạng rỡ, sáng ngời rất dễ gặp ở Chicago hoặc thành phố Iowa. Cao, mái tóc bạch… Tôi ngồi một mình trong xe trước khi rời Calvary. Qua kính chiếu hậu, tôi có thể nhìn thấy quan tài phủ kín hoa. Khi những chiếc kèn túi cất tiếng, trong phút chốc tôi bắt gặp mùi nước hoa, tiếng mưa rơi và cỏ cây ngây ngất. Tôi lại cảm thấy hơi ấm bừng bừng, trong sạch của thân thể Scott trong phòng ngủ của anh. Sức mạnh của quai hàm anh áp vào làn da tôi. Tôi xua đuổi những ý nghĩ bị cấm ấy như đuổi ma quỷ lúc những tiếng “Xin rủ lòng thương” bay trên mộ chí. Lầm lỗi, tôi tự nhắc. Tất cả vì một lầm lỗi kinh khủng. Một sai lầm chí tử, nhanh như chớp. Tôi nhìn đoàn cảnh sát mắt đỏ hoe trở về xe. Ý nghĩ tôi đang lừa gạt họ như axit cháy bỏng ruột gan, nhưng tôi ra sức tin rằng đấy là việc tốt nhất cho tất cả mọi người, trong mọi hoàn cảnh. Còn kết quả nào có thể hay hơn? Tôi nghĩ. Sự thực sẽ khiến các tờ báo lá cải vô nhân đạo, suy đồi làm rùm beng. Tôi nhìn cỗ quan tài lúc con trai Scott giơ bàn tay lên vành mũ lắc lư của người cha, chào. Rồi nhìn nền trời lộng lẫy của Manhattan, nhìn những tấm bia mộ nổi bật gần như một phần của thành phố này. Mắt tôi khô khốc lúc tôi nổ máy. Không thể phủ nhận một điều tốt đẹp, là Paul và tôi đã được ban cho cơ hội thứ hai.