Tôi biết làm Paul ngạc nhiên vì đến ăn trưa ngay tại nơi làm việc của anh trên phố Pearl là một ý nghĩ cực hay, dẫu tôi không tự nhủ như thế. Tôi đã đi một chuyến đặc biệt đến Manhattan và diện “bộ đồ duyên dáng màu đen” ưa thích của tôi. Trông tôi mê hồn một cách kín đáo. Không những chọn địa điểm là nhà hàng chuyên đồ nướng Mark Joseph, tôi còn mặc một trong những bộ áo Paul thích, cũng là thứ Paul thường chọn mỗi khi tôi hỏi: “Hôm nay em nên mặc gì, hả Paul?” Dù sao tôi đang háo hức, tôi đã hỏi Jean, trợ lý của anh để biết chắc là anh ở đó, dù tôi không báo cho cô biết về sự bất ngờ. Sau rốt, Jean là trợ lý của Paul chứ không phải của tôi. Lúc lượn chiếc Mini Cooper của tôi vòng vào góc phố, tôi nhìn thấy anh đang rời công sở, đi cùng một phụ nữ tóc vàng hoe trạc tuổi đôi mươi. Paul cúi xuống rất sát cô gái, vừa chuyện gẫu vừa cười theo cách của anh, ngay lập tức tôi cảm thấy khó chịu. Cô ta có vẻ đẹp rạng rỡ, sáng ngời rất dễ gặp ở Chicago hoặc thành phố Iowa. Cao, mái tóc bạch…
Chương 68
Ly Rượu Pha VộiTác giả: James Patterson & Howard RoughanTruyện Phương TâyTôi biết làm Paul ngạc nhiên vì đến ăn trưa ngay tại nơi làm việc của anh trên phố Pearl là một ý nghĩ cực hay, dẫu tôi không tự nhủ như thế. Tôi đã đi một chuyến đặc biệt đến Manhattan và diện “bộ đồ duyên dáng màu đen” ưa thích của tôi. Trông tôi mê hồn một cách kín đáo. Không những chọn địa điểm là nhà hàng chuyên đồ nướng Mark Joseph, tôi còn mặc một trong những bộ áo Paul thích, cũng là thứ Paul thường chọn mỗi khi tôi hỏi: “Hôm nay em nên mặc gì, hả Paul?” Dù sao tôi đang háo hức, tôi đã hỏi Jean, trợ lý của anh để biết chắc là anh ở đó, dù tôi không báo cho cô biết về sự bất ngờ. Sau rốt, Jean là trợ lý của Paul chứ không phải của tôi. Lúc lượn chiếc Mini Cooper của tôi vòng vào góc phố, tôi nhìn thấy anh đang rời công sở, đi cùng một phụ nữ tóc vàng hoe trạc tuổi đôi mươi. Paul cúi xuống rất sát cô gái, vừa chuyện gẫu vừa cười theo cách của anh, ngay lập tức tôi cảm thấy khó chịu. Cô ta có vẻ đẹp rạng rỡ, sáng ngời rất dễ gặp ở Chicago hoặc thành phố Iowa. Cao, mái tóc bạch… Sáng hôm sau, khi bước vào phòng của đội, tôi thấy bàn của Mike vắng ngắt. Lúc tôi hỏi sếp Mike đâu, ông nhắc tôi về hai tuần nghỉ phép bắt buộc với các cảnh sát liên quan đến một vụ bắn súng.Lúc ngồi xuống, tôi cảm thấy đau nhói, có lỗi vì những lời đã nói với Mike. Sao lại có thể thế kia chứ? Mike bị tổn thương quá mức cả về tâm lý lẫn cảm xúc, còn tôi đã đi quá xa và dọa dẫm anh. Tôi là một cộng sự như thế. Một người bạn như thế. Tôi đu đưa trên ghế, nhìn khắp các bức tường màu xám của văn phòng đội. Thế là tôi sắp ra đi. Gần như điên rồ, sau những việc tôi đã làm ở đây. Tôi nhớ tôi đã bị dọa dẫm như thế nào khi nhận được phân công công tác. Đội Điều tra các vụ giết người Bronx là một trong những đội bận rộn nhất và nổi tiếng nhất trong ngành, và tôi không chắc có đóng góp được gì không. Nhưng tôi đã làm được. Tôi đã hoàn thành nhiều công việc khó khăn nhờ sự can đảm và trung thực. Trường đại học Spanish đã giành một chỗ ngon lành cho tôi ở đây, và tôi đã cố gắng làm trọn. Nhưng tôi biết mọi việc tôi làm bây giờ hầu như đã hết. Lúc ngồi đó, tôi cảm thấy thế. Hoặc thực ra là không thể cảm thấy. Chỉ có niềm vui thuần khiết là một trong những người trung thực mới giữ được bạn làm cảnh sát. Đấy chính là điểm mà các bộ phim thường làm sai. Phần lớn các cảnh sát tôi biết đều là người tốt. Là những người ưu tú nhất. Nhưng với mọi việc xảy ra, tôi đã phí phạm cảm giác đó. Người tốt không gian lận. Người tốt không dối trá. Paul đúng, tôi vừa nghĩ vừa bật máy tính. Giờ đây, tôi là người xa lạ ở chốn này. Tôi không còn liên quan gì nữa. Đây là lúc ra đi, trước khi xảy ra thêm việc gì đó.
Sáng hôm sau, khi bước vào phòng của đội, tôi thấy bàn của Mike vắng ngắt. Lúc tôi hỏi sếp Mike đâu, ông nhắc tôi về hai tuần nghỉ phép bắt buộc với các cảnh sát liên quan đến một vụ bắn súng.
Lúc ngồi xuống, tôi cảm thấy đau nhói, có lỗi vì những lời đã nói với Mike. Sao lại có thể thế kia chứ? Mike bị tổn thương quá mức cả về tâm lý lẫn cảm xúc, còn tôi đã đi quá xa và dọa dẫm anh. Tôi là một cộng sự như thế. Một người bạn như thế.
Tôi đu đưa trên ghế, nhìn khắp các bức tường màu xám của văn phòng đội. Thế là tôi sắp ra đi. Gần như điên rồ, sau những việc tôi đã làm ở đây. Tôi nhớ tôi đã bị dọa dẫm như thế nào khi nhận được phân công công tác. Đội Điều tra các vụ giết người Bronx là một trong những đội bận rộn nhất và nổi tiếng nhất trong ngành, và tôi không chắc có đóng góp được gì không.
Nhưng tôi đã làm được. Tôi đã hoàn thành nhiều công việc khó khăn nhờ sự can đảm và trung thực.
Trường đại học Spanish đã giành một chỗ ngon lành cho tôi ở đây, và tôi đã cố gắng làm trọn.
Nhưng tôi biết mọi việc tôi làm bây giờ hầu như đã hết. Lúc ngồi đó, tôi cảm thấy thế. Hoặc thực ra là không thể cảm thấy. Chỉ có niềm vui thuần khiết là một trong những người trung thực mới giữ được bạn làm cảnh sát. Đấy chính là điểm mà các bộ phim thường làm sai. Phần lớn các cảnh sát tôi biết đều là người tốt. Là những người ưu tú nhất.
Nhưng với mọi việc xảy ra, tôi đã phí phạm cảm giác đó. Người tốt không gian lận. Người tốt không dối trá.
Paul đúng, tôi vừa nghĩ vừa bật máy tính.
Giờ đây, tôi là người xa lạ ở chốn này. Tôi không còn liên quan gì nữa.
Đây là lúc ra đi, trước khi xảy ra thêm việc gì đó.
Ly Rượu Pha VộiTác giả: James Patterson & Howard RoughanTruyện Phương TâyTôi biết làm Paul ngạc nhiên vì đến ăn trưa ngay tại nơi làm việc của anh trên phố Pearl là một ý nghĩ cực hay, dẫu tôi không tự nhủ như thế. Tôi đã đi một chuyến đặc biệt đến Manhattan và diện “bộ đồ duyên dáng màu đen” ưa thích của tôi. Trông tôi mê hồn một cách kín đáo. Không những chọn địa điểm là nhà hàng chuyên đồ nướng Mark Joseph, tôi còn mặc một trong những bộ áo Paul thích, cũng là thứ Paul thường chọn mỗi khi tôi hỏi: “Hôm nay em nên mặc gì, hả Paul?” Dù sao tôi đang háo hức, tôi đã hỏi Jean, trợ lý của anh để biết chắc là anh ở đó, dù tôi không báo cho cô biết về sự bất ngờ. Sau rốt, Jean là trợ lý của Paul chứ không phải của tôi. Lúc lượn chiếc Mini Cooper của tôi vòng vào góc phố, tôi nhìn thấy anh đang rời công sở, đi cùng một phụ nữ tóc vàng hoe trạc tuổi đôi mươi. Paul cúi xuống rất sát cô gái, vừa chuyện gẫu vừa cười theo cách của anh, ngay lập tức tôi cảm thấy khó chịu. Cô ta có vẻ đẹp rạng rỡ, sáng ngời rất dễ gặp ở Chicago hoặc thành phố Iowa. Cao, mái tóc bạch… Sáng hôm sau, khi bước vào phòng của đội, tôi thấy bàn của Mike vắng ngắt. Lúc tôi hỏi sếp Mike đâu, ông nhắc tôi về hai tuần nghỉ phép bắt buộc với các cảnh sát liên quan đến một vụ bắn súng.Lúc ngồi xuống, tôi cảm thấy đau nhói, có lỗi vì những lời đã nói với Mike. Sao lại có thể thế kia chứ? Mike bị tổn thương quá mức cả về tâm lý lẫn cảm xúc, còn tôi đã đi quá xa và dọa dẫm anh. Tôi là một cộng sự như thế. Một người bạn như thế. Tôi đu đưa trên ghế, nhìn khắp các bức tường màu xám của văn phòng đội. Thế là tôi sắp ra đi. Gần như điên rồ, sau những việc tôi đã làm ở đây. Tôi nhớ tôi đã bị dọa dẫm như thế nào khi nhận được phân công công tác. Đội Điều tra các vụ giết người Bronx là một trong những đội bận rộn nhất và nổi tiếng nhất trong ngành, và tôi không chắc có đóng góp được gì không. Nhưng tôi đã làm được. Tôi đã hoàn thành nhiều công việc khó khăn nhờ sự can đảm và trung thực. Trường đại học Spanish đã giành một chỗ ngon lành cho tôi ở đây, và tôi đã cố gắng làm trọn. Nhưng tôi biết mọi việc tôi làm bây giờ hầu như đã hết. Lúc ngồi đó, tôi cảm thấy thế. Hoặc thực ra là không thể cảm thấy. Chỉ có niềm vui thuần khiết là một trong những người trung thực mới giữ được bạn làm cảnh sát. Đấy chính là điểm mà các bộ phim thường làm sai. Phần lớn các cảnh sát tôi biết đều là người tốt. Là những người ưu tú nhất. Nhưng với mọi việc xảy ra, tôi đã phí phạm cảm giác đó. Người tốt không gian lận. Người tốt không dối trá. Paul đúng, tôi vừa nghĩ vừa bật máy tính. Giờ đây, tôi là người xa lạ ở chốn này. Tôi không còn liên quan gì nữa. Đây là lúc ra đi, trước khi xảy ra thêm việc gì đó.