Tôi biết làm Paul ngạc nhiên vì đến ăn trưa ngay tại nơi làm việc của anh trên phố Pearl là một ý nghĩ cực hay, dẫu tôi không tự nhủ như thế. Tôi đã đi một chuyến đặc biệt đến Manhattan và diện “bộ đồ duyên dáng màu đen” ưa thích của tôi. Trông tôi mê hồn một cách kín đáo. Không những chọn địa điểm là nhà hàng chuyên đồ nướng Mark Joseph, tôi còn mặc một trong những bộ áo Paul thích, cũng là thứ Paul thường chọn mỗi khi tôi hỏi: “Hôm nay em nên mặc gì, hả Paul?” Dù sao tôi đang háo hức, tôi đã hỏi Jean, trợ lý của anh để biết chắc là anh ở đó, dù tôi không báo cho cô biết về sự bất ngờ. Sau rốt, Jean là trợ lý của Paul chứ không phải của tôi. Lúc lượn chiếc Mini Cooper của tôi vòng vào góc phố, tôi nhìn thấy anh đang rời công sở, đi cùng một phụ nữ tóc vàng hoe trạc tuổi đôi mươi. Paul cúi xuống rất sát cô gái, vừa chuyện gẫu vừa cười theo cách của anh, ngay lập tức tôi cảm thấy khó chịu. Cô ta có vẻ đẹp rạng rỡ, sáng ngời rất dễ gặp ở Chicago hoặc thành phố Iowa. Cao, mái tóc bạch…
Chương 72
Ly Rượu Pha VộiTác giả: James Patterson & Howard RoughanTruyện Phương TâyTôi biết làm Paul ngạc nhiên vì đến ăn trưa ngay tại nơi làm việc của anh trên phố Pearl là một ý nghĩ cực hay, dẫu tôi không tự nhủ như thế. Tôi đã đi một chuyến đặc biệt đến Manhattan và diện “bộ đồ duyên dáng màu đen” ưa thích của tôi. Trông tôi mê hồn một cách kín đáo. Không những chọn địa điểm là nhà hàng chuyên đồ nướng Mark Joseph, tôi còn mặc một trong những bộ áo Paul thích, cũng là thứ Paul thường chọn mỗi khi tôi hỏi: “Hôm nay em nên mặc gì, hả Paul?” Dù sao tôi đang háo hức, tôi đã hỏi Jean, trợ lý của anh để biết chắc là anh ở đó, dù tôi không báo cho cô biết về sự bất ngờ. Sau rốt, Jean là trợ lý của Paul chứ không phải của tôi. Lúc lượn chiếc Mini Cooper của tôi vòng vào góc phố, tôi nhìn thấy anh đang rời công sở, đi cùng một phụ nữ tóc vàng hoe trạc tuổi đôi mươi. Paul cúi xuống rất sát cô gái, vừa chuyện gẫu vừa cười theo cách của anh, ngay lập tức tôi cảm thấy khó chịu. Cô ta có vẻ đẹp rạng rỡ, sáng ngời rất dễ gặp ở Chicago hoặc thành phố Iowa. Cao, mái tóc bạch… Tim tôi như nhảy khỏi lồng ngực lúc tôi bóc đĩa DVD khỏi lớp băng dán hai mặt. “BẢO HIỂM” ghi bằng bút màu xanh lơ. Lật cái đĩa trong ánh sáng huỳnh quang, tôi thấy khía cạnh bí ẩn của Scott tăng dần và thực sự gây tò mò. Có lẽ đáng sợ là từ chính xác hơn để miêu tả. Bảo hiểm loại gì mà ghi vào DVD? Loại đàn ông giữ 401 ngàn đôla dưới giày có thể cần lắm, tôi tự trả lời. Mang nó đi hay để lại? Tôi nghĩ. Tôi nhét đĩa DVD vào xắc. Lúc tôi lên đến đầu cầu thang, một xe tải nhỏ màu trắng đỗ bên ngoài hiệu cà phê, cửa sổ bếp buông rèm kín mít. - Họ đã trở lại, - Brooke nói, vẻ thất vọng. - Taylor là một con gấu thực sự trong việc di chuyển. Tôi phải nói thật, tôi không biết mẹ Scott sẽ phản ứng ra sao khi nhìn thấy chị. Bà còn tàn tạ hơn cả tôi. Chúng ta có thể hoãn uống cà phê vào dịp khác được không? Có lẽ chị nên ra khỏi nhà bằng cửa trước để bà không nhìn thấy thì tốt hơn. - Tất nhiên rồi, Brooke, - tôi nói. Hình như cô gắng gượng lắm mới đẩy tôi ra khỏi nhà một cách lịch sự. Thế cũng là tiến bộ rồi, tôi nghĩ thế. Thực ra, cô không phải bảo tôi tới hai lần để ra khỏi cái địa ngục này. - Chị đừng quên tìm hiểu về trị liệu theo nhóm, - tôi gọi với lại lúc vấp phải cửa trước. - Brooke nhé? Chao ôi, tôi nghĩ lúc khởi động chiếc Chevy. Trị liệu theo nhóm. Tôi không biết đấy có phải là lời nói vô nghĩa, sáo mòn nhất an ủi một người tột cùng đau khổ hay không. Sao tôi không khuyên cô trị liệu bằng cách trở lại quá khứ trong khi chính tôi làm thế? Những lời buột ra khỏi miệng tôi chỉ là thứ muộn màng quá thể. Tôi liếc nhìn xuống đĩa DVD ăn cắp được trong xắc. Chưa kể những hành động mà tôi đã làm. Lốp chiếc xe cảnh sát rít trên lớp nhựa đường lúc tôi giảm truyền động. Tôi đã thực sự thành một ả sói cái nhẫn tâm. Và tôi căm ghét từng giây của cái việc này.
Tim tôi như nhảy khỏi lồng ngực lúc tôi bóc đĩa DVD khỏi lớp băng dán hai mặt.
“BẢO HIỂM” ghi bằng bút màu xanh lơ.
Lật cái đĩa trong ánh sáng huỳnh quang, tôi thấy khía cạnh bí ẩn của Scott tăng dần và thực sự gây tò mò. Có lẽ đáng sợ là từ chính xác hơn để miêu tả.
Bảo hiểm loại gì mà ghi vào DVD? Loại đàn ông giữ 401 ngàn đôla dưới giày có thể cần lắm, tôi tự trả lời.
Mang nó đi hay để lại? Tôi nghĩ. Tôi nhét đĩa DVD vào xắc.
Lúc tôi lên đến đầu cầu thang, một xe tải nhỏ màu trắng đỗ bên ngoài hiệu cà phê, cửa sổ bếp buông rèm kín mít.
- Họ đã trở lại, - Brooke nói, vẻ thất vọng. - Taylor là một con gấu thực sự trong việc di chuyển. Tôi phải nói thật, tôi không biết mẹ Scott sẽ phản ứng ra sao khi nhìn thấy chị. Bà còn tàn tạ hơn cả tôi. Chúng ta có thể hoãn uống cà phê vào dịp khác được không? Có lẽ chị nên ra khỏi nhà bằng cửa trước để bà không nhìn thấy thì tốt hơn.
- Tất nhiên rồi, Brooke, - tôi nói. Hình như cô gắng gượng lắm mới đẩy tôi ra khỏi nhà một cách lịch sự. Thế cũng là tiến bộ rồi, tôi nghĩ thế. Thực ra, cô không phải bảo tôi tới hai lần để ra khỏi cái địa ngục này.
- Chị đừng quên tìm hiểu về trị liệu theo nhóm, - tôi gọi với lại lúc vấp phải cửa trước. - Brooke nhé?
Chao ôi, tôi nghĩ lúc khởi động chiếc Chevy. Trị liệu theo nhóm. Tôi không biết đấy có phải là lời nói vô nghĩa, sáo mòn nhất an ủi một người tột cùng đau khổ hay không. Sao tôi không khuyên cô trị liệu bằng cách trở lại quá khứ trong khi chính tôi làm thế?
Những lời buột ra khỏi miệng tôi chỉ là thứ muộn màng quá thể. Tôi liếc nhìn xuống đĩa DVD ăn cắp được trong xắc. Chưa kể những hành động mà tôi đã làm.
Lốp chiếc xe cảnh sát rít trên lớp nhựa đường lúc tôi giảm truyền động.
Tôi đã thực sự thành một ả sói cái nhẫn tâm. Và tôi căm ghét từng giây của cái việc này.
Ly Rượu Pha VộiTác giả: James Patterson & Howard RoughanTruyện Phương TâyTôi biết làm Paul ngạc nhiên vì đến ăn trưa ngay tại nơi làm việc của anh trên phố Pearl là một ý nghĩ cực hay, dẫu tôi không tự nhủ như thế. Tôi đã đi một chuyến đặc biệt đến Manhattan và diện “bộ đồ duyên dáng màu đen” ưa thích của tôi. Trông tôi mê hồn một cách kín đáo. Không những chọn địa điểm là nhà hàng chuyên đồ nướng Mark Joseph, tôi còn mặc một trong những bộ áo Paul thích, cũng là thứ Paul thường chọn mỗi khi tôi hỏi: “Hôm nay em nên mặc gì, hả Paul?” Dù sao tôi đang háo hức, tôi đã hỏi Jean, trợ lý của anh để biết chắc là anh ở đó, dù tôi không báo cho cô biết về sự bất ngờ. Sau rốt, Jean là trợ lý của Paul chứ không phải của tôi. Lúc lượn chiếc Mini Cooper của tôi vòng vào góc phố, tôi nhìn thấy anh đang rời công sở, đi cùng một phụ nữ tóc vàng hoe trạc tuổi đôi mươi. Paul cúi xuống rất sát cô gái, vừa chuyện gẫu vừa cười theo cách của anh, ngay lập tức tôi cảm thấy khó chịu. Cô ta có vẻ đẹp rạng rỡ, sáng ngời rất dễ gặp ở Chicago hoặc thành phố Iowa. Cao, mái tóc bạch… Tim tôi như nhảy khỏi lồng ngực lúc tôi bóc đĩa DVD khỏi lớp băng dán hai mặt. “BẢO HIỂM” ghi bằng bút màu xanh lơ. Lật cái đĩa trong ánh sáng huỳnh quang, tôi thấy khía cạnh bí ẩn của Scott tăng dần và thực sự gây tò mò. Có lẽ đáng sợ là từ chính xác hơn để miêu tả. Bảo hiểm loại gì mà ghi vào DVD? Loại đàn ông giữ 401 ngàn đôla dưới giày có thể cần lắm, tôi tự trả lời. Mang nó đi hay để lại? Tôi nghĩ. Tôi nhét đĩa DVD vào xắc. Lúc tôi lên đến đầu cầu thang, một xe tải nhỏ màu trắng đỗ bên ngoài hiệu cà phê, cửa sổ bếp buông rèm kín mít. - Họ đã trở lại, - Brooke nói, vẻ thất vọng. - Taylor là một con gấu thực sự trong việc di chuyển. Tôi phải nói thật, tôi không biết mẹ Scott sẽ phản ứng ra sao khi nhìn thấy chị. Bà còn tàn tạ hơn cả tôi. Chúng ta có thể hoãn uống cà phê vào dịp khác được không? Có lẽ chị nên ra khỏi nhà bằng cửa trước để bà không nhìn thấy thì tốt hơn. - Tất nhiên rồi, Brooke, - tôi nói. Hình như cô gắng gượng lắm mới đẩy tôi ra khỏi nhà một cách lịch sự. Thế cũng là tiến bộ rồi, tôi nghĩ thế. Thực ra, cô không phải bảo tôi tới hai lần để ra khỏi cái địa ngục này. - Chị đừng quên tìm hiểu về trị liệu theo nhóm, - tôi gọi với lại lúc vấp phải cửa trước. - Brooke nhé? Chao ôi, tôi nghĩ lúc khởi động chiếc Chevy. Trị liệu theo nhóm. Tôi không biết đấy có phải là lời nói vô nghĩa, sáo mòn nhất an ủi một người tột cùng đau khổ hay không. Sao tôi không khuyên cô trị liệu bằng cách trở lại quá khứ trong khi chính tôi làm thế? Những lời buột ra khỏi miệng tôi chỉ là thứ muộn màng quá thể. Tôi liếc nhìn xuống đĩa DVD ăn cắp được trong xắc. Chưa kể những hành động mà tôi đã làm. Lốp chiếc xe cảnh sát rít trên lớp nhựa đường lúc tôi giảm truyền động. Tôi đã thực sự thành một ả sói cái nhẫn tâm. Và tôi căm ghét từng giây của cái việc này.