Tôi biết làm Paul ngạc nhiên vì đến ăn trưa ngay tại nơi làm việc của anh trên phố Pearl là một ý nghĩ cực hay, dẫu tôi không tự nhủ như thế. Tôi đã đi một chuyến đặc biệt đến Manhattan và diện “bộ đồ duyên dáng màu đen” ưa thích của tôi. Trông tôi mê hồn một cách kín đáo. Không những chọn địa điểm là nhà hàng chuyên đồ nướng Mark Joseph, tôi còn mặc một trong những bộ áo Paul thích, cũng là thứ Paul thường chọn mỗi khi tôi hỏi: “Hôm nay em nên mặc gì, hả Paul?” Dù sao tôi đang háo hức, tôi đã hỏi Jean, trợ lý của anh để biết chắc là anh ở đó, dù tôi không báo cho cô biết về sự bất ngờ. Sau rốt, Jean là trợ lý của Paul chứ không phải của tôi. Lúc lượn chiếc Mini Cooper của tôi vòng vào góc phố, tôi nhìn thấy anh đang rời công sở, đi cùng một phụ nữ tóc vàng hoe trạc tuổi đôi mươi. Paul cúi xuống rất sát cô gái, vừa chuyện gẫu vừa cười theo cách của anh, ngay lập tức tôi cảm thấy khó chịu. Cô ta có vẻ đẹp rạng rỡ, sáng ngời rất dễ gặp ở Chicago hoặc thành phố Iowa. Cao, mái tóc bạch…

Chương 78

Ly Rượu Pha VộiTác giả: James Patterson & Howard RoughanTruyện Phương TâyTôi biết làm Paul ngạc nhiên vì đến ăn trưa ngay tại nơi làm việc của anh trên phố Pearl là một ý nghĩ cực hay, dẫu tôi không tự nhủ như thế. Tôi đã đi một chuyến đặc biệt đến Manhattan và diện “bộ đồ duyên dáng màu đen” ưa thích của tôi. Trông tôi mê hồn một cách kín đáo. Không những chọn địa điểm là nhà hàng chuyên đồ nướng Mark Joseph, tôi còn mặc một trong những bộ áo Paul thích, cũng là thứ Paul thường chọn mỗi khi tôi hỏi: “Hôm nay em nên mặc gì, hả Paul?” Dù sao tôi đang háo hức, tôi đã hỏi Jean, trợ lý của anh để biết chắc là anh ở đó, dù tôi không báo cho cô biết về sự bất ngờ. Sau rốt, Jean là trợ lý của Paul chứ không phải của tôi. Lúc lượn chiếc Mini Cooper của tôi vòng vào góc phố, tôi nhìn thấy anh đang rời công sở, đi cùng một phụ nữ tóc vàng hoe trạc tuổi đôi mươi. Paul cúi xuống rất sát cô gái, vừa chuyện gẫu vừa cười theo cách của anh, ngay lập tức tôi cảm thấy khó chịu. Cô ta có vẻ đẹp rạng rỡ, sáng ngời rất dễ gặp ở Chicago hoặc thành phố Iowa. Cao, mái tóc bạch… Nghe thực cám dỗ. Tôi đã phải giữ quá nhiều bí mật trong thời gian quá lâu. Đã nói dối các bạn bè và đồng nghiệp. Sự khao khát tự thanh minh, rũ bỏ gánh nặng gần như không chịu nổi. Lúc đầu tôi muốn giải thích vì sao song lại e sợ, và mọi sự diễn ra quá nhanh. Tôi chỉ muốn bảo vệ Paul, chồng tôi. Tôi đã làm tất cả vì anh. Giờ thì tôi hiểu vì sao trong những năm qua, nhiều nghi phạm tôi thấy có quyền bỏ tù, trước khi họ minh oan, đã chịu đầu hàng. Thú tội là bước cuối cùng đến tha thứ, chẳng phải là trò lừa bịp sao? Nhưng lúc đó tôi nhớ ra. Tôi không cần tha thứ. Tôi có phương án B khá hay. Tôi đã làm một việc mà tôi ngờ rằng Jeff Buslik không hay gặp trong văn phòng kín đáo đầy quyền lực của anh. Tôi dựa lưng vào ghế đối diện với Jeff, khoanh tay lên lòng phủ váy chật căng và mỉm cười. Rồi tôi quyết nhún chân nhảy qua hàng rào! - Tôi thấy anh có nhiều chứng cứ bằng giấy tờ ở đây, Jeff, - tôi nói. - Nhưng tôi tự hỏi liệu anh có chứng cứ bằng băng video không? - Cái gì? - Sếp phó Chưởng lý hỏi. Trên mặt anh ta có một vẻ trước kia tôi chưa hề thấy. Hoàn toàn ngỡ ngàng. - Lauren, xin cô. Giờ không phải lúc nói vớ vẩn. Tôi có việc để làm ở đây, và nếu cô không muốn chính thức bước theo hướng đúng đắn, tôi cho là chúng tôi phải... - Chứng cứ bằng băng video, Jeff, - tôi nói tiếp. - Bằng chứng bằng băng video là không thể chối cãi. Lý do duy nhất khiến tôi nói đi nói lại câu đó, vì trong quá trình điều tra, tôi đã bắt gặp... ờ... Tôi rút laptop trong xắc ra, bật máy và ấn nút “chạy”. - Có lẽ anh nên tự xem cái này, - tôi nói. - Anh rất nên xem đấy, Jeff.

Nghe thực cám dỗ. Tôi đã phải giữ quá nhiều bí mật trong thời gian quá lâu. Đã nói dối các bạn bè và đồng nghiệp. 

Sự khao khát tự thanh minh, rũ bỏ gánh nặng gần như không chịu nổi. Lúc đầu tôi muốn giải thích vì sao song lại e sợ, và mọi sự diễn ra quá nhanh. Tôi chỉ muốn bảo vệ Paul, chồng tôi. Tôi đã làm tất cả vì anh. 

Giờ thì tôi hiểu vì sao trong những năm qua, nhiều nghi phạm tôi thấy có quyền bỏ tù, trước khi họ minh oan, đã chịu đầu hàng. Thú tội là bước cuối cùng đến tha thứ, chẳng phải là trò lừa bịp sao? 

Nhưng lúc đó tôi nhớ ra. Tôi không cần tha thứ. 

Tôi có phương án B khá hay. 

Tôi đã làm một việc mà tôi ngờ rằng Jeff Buslik không hay gặp trong văn phòng kín đáo đầy quyền lực của anh. Tôi dựa lưng vào ghế đối diện với Jeff, khoanh tay lên lòng phủ váy chật căng và mỉm cười. 

Rồi tôi quyết nhún chân nhảy qua hàng rào! 

- Tôi thấy anh có nhiều chứng cứ bằng giấy tờ ở đây, Jeff, - tôi nói. - Nhưng tôi tự hỏi liệu anh có chứng cứ bằng băng video không? 

- Cái gì? - Sếp phó Chưởng lý hỏi. Trên mặt anh ta có một vẻ trước kia tôi chưa hề thấy. Hoàn toàn ngỡ ngàng. 

- Lauren, xin cô. Giờ không phải lúc nói vớ vẩn. Tôi có việc để làm ở đây, và nếu cô không muốn chính thức bước theo hướng đúng đắn, tôi cho là chúng tôi phải... 

- Chứng cứ bằng băng video, Jeff, - tôi nói tiếp. - Bằng chứng bằng băng video là không thể chối cãi. Lý do duy nhất khiến tôi nói đi nói lại câu đó, vì trong quá trình điều tra, tôi đã bắt gặp... ờ... 

Tôi rút laptop trong xắc ra, bật máy và ấn nút “chạy”. 

- Có lẽ anh nên tự xem cái này, - tôi nói. - Anh rất nên xem đấy, Jeff.

Ly Rượu Pha VộiTác giả: James Patterson & Howard RoughanTruyện Phương TâyTôi biết làm Paul ngạc nhiên vì đến ăn trưa ngay tại nơi làm việc của anh trên phố Pearl là một ý nghĩ cực hay, dẫu tôi không tự nhủ như thế. Tôi đã đi một chuyến đặc biệt đến Manhattan và diện “bộ đồ duyên dáng màu đen” ưa thích của tôi. Trông tôi mê hồn một cách kín đáo. Không những chọn địa điểm là nhà hàng chuyên đồ nướng Mark Joseph, tôi còn mặc một trong những bộ áo Paul thích, cũng là thứ Paul thường chọn mỗi khi tôi hỏi: “Hôm nay em nên mặc gì, hả Paul?” Dù sao tôi đang háo hức, tôi đã hỏi Jean, trợ lý của anh để biết chắc là anh ở đó, dù tôi không báo cho cô biết về sự bất ngờ. Sau rốt, Jean là trợ lý của Paul chứ không phải của tôi. Lúc lượn chiếc Mini Cooper của tôi vòng vào góc phố, tôi nhìn thấy anh đang rời công sở, đi cùng một phụ nữ tóc vàng hoe trạc tuổi đôi mươi. Paul cúi xuống rất sát cô gái, vừa chuyện gẫu vừa cười theo cách của anh, ngay lập tức tôi cảm thấy khó chịu. Cô ta có vẻ đẹp rạng rỡ, sáng ngời rất dễ gặp ở Chicago hoặc thành phố Iowa. Cao, mái tóc bạch… Nghe thực cám dỗ. Tôi đã phải giữ quá nhiều bí mật trong thời gian quá lâu. Đã nói dối các bạn bè và đồng nghiệp. Sự khao khát tự thanh minh, rũ bỏ gánh nặng gần như không chịu nổi. Lúc đầu tôi muốn giải thích vì sao song lại e sợ, và mọi sự diễn ra quá nhanh. Tôi chỉ muốn bảo vệ Paul, chồng tôi. Tôi đã làm tất cả vì anh. Giờ thì tôi hiểu vì sao trong những năm qua, nhiều nghi phạm tôi thấy có quyền bỏ tù, trước khi họ minh oan, đã chịu đầu hàng. Thú tội là bước cuối cùng đến tha thứ, chẳng phải là trò lừa bịp sao? Nhưng lúc đó tôi nhớ ra. Tôi không cần tha thứ. Tôi có phương án B khá hay. Tôi đã làm một việc mà tôi ngờ rằng Jeff Buslik không hay gặp trong văn phòng kín đáo đầy quyền lực của anh. Tôi dựa lưng vào ghế đối diện với Jeff, khoanh tay lên lòng phủ váy chật căng và mỉm cười. Rồi tôi quyết nhún chân nhảy qua hàng rào! - Tôi thấy anh có nhiều chứng cứ bằng giấy tờ ở đây, Jeff, - tôi nói. - Nhưng tôi tự hỏi liệu anh có chứng cứ bằng băng video không? - Cái gì? - Sếp phó Chưởng lý hỏi. Trên mặt anh ta có một vẻ trước kia tôi chưa hề thấy. Hoàn toàn ngỡ ngàng. - Lauren, xin cô. Giờ không phải lúc nói vớ vẩn. Tôi có việc để làm ở đây, và nếu cô không muốn chính thức bước theo hướng đúng đắn, tôi cho là chúng tôi phải... - Chứng cứ bằng băng video, Jeff, - tôi nói tiếp. - Bằng chứng bằng băng video là không thể chối cãi. Lý do duy nhất khiến tôi nói đi nói lại câu đó, vì trong quá trình điều tra, tôi đã bắt gặp... ờ... Tôi rút laptop trong xắc ra, bật máy và ấn nút “chạy”. - Có lẽ anh nên tự xem cái này, - tôi nói. - Anh rất nên xem đấy, Jeff.

Chương 78