Tôi biết làm Paul ngạc nhiên vì đến ăn trưa ngay tại nơi làm việc của anh trên phố Pearl là một ý nghĩ cực hay, dẫu tôi không tự nhủ như thế. Tôi đã đi một chuyến đặc biệt đến Manhattan và diện “bộ đồ duyên dáng màu đen” ưa thích của tôi. Trông tôi mê hồn một cách kín đáo. Không những chọn địa điểm là nhà hàng chuyên đồ nướng Mark Joseph, tôi còn mặc một trong những bộ áo Paul thích, cũng là thứ Paul thường chọn mỗi khi tôi hỏi: “Hôm nay em nên mặc gì, hả Paul?” Dù sao tôi đang háo hức, tôi đã hỏi Jean, trợ lý của anh để biết chắc là anh ở đó, dù tôi không báo cho cô biết về sự bất ngờ. Sau rốt, Jean là trợ lý của Paul chứ không phải của tôi. Lúc lượn chiếc Mini Cooper của tôi vòng vào góc phố, tôi nhìn thấy anh đang rời công sở, đi cùng một phụ nữ tóc vàng hoe trạc tuổi đôi mươi. Paul cúi xuống rất sát cô gái, vừa chuyện gẫu vừa cười theo cách của anh, ngay lập tức tôi cảm thấy khó chịu. Cô ta có vẻ đẹp rạng rỡ, sáng ngời rất dễ gặp ở Chicago hoặc thành phố Iowa. Cao, mái tóc bạch…

Chương 116

Ly Rượu Pha VộiTác giả: James Patterson & Howard RoughanTruyện Phương TâyTôi biết làm Paul ngạc nhiên vì đến ăn trưa ngay tại nơi làm việc của anh trên phố Pearl là một ý nghĩ cực hay, dẫu tôi không tự nhủ như thế. Tôi đã đi một chuyến đặc biệt đến Manhattan và diện “bộ đồ duyên dáng màu đen” ưa thích của tôi. Trông tôi mê hồn một cách kín đáo. Không những chọn địa điểm là nhà hàng chuyên đồ nướng Mark Joseph, tôi còn mặc một trong những bộ áo Paul thích, cũng là thứ Paul thường chọn mỗi khi tôi hỏi: “Hôm nay em nên mặc gì, hả Paul?” Dù sao tôi đang háo hức, tôi đã hỏi Jean, trợ lý của anh để biết chắc là anh ở đó, dù tôi không báo cho cô biết về sự bất ngờ. Sau rốt, Jean là trợ lý của Paul chứ không phải của tôi. Lúc lượn chiếc Mini Cooper của tôi vòng vào góc phố, tôi nhìn thấy anh đang rời công sở, đi cùng một phụ nữ tóc vàng hoe trạc tuổi đôi mươi. Paul cúi xuống rất sát cô gái, vừa chuyện gẫu vừa cười theo cách của anh, ngay lập tức tôi cảm thấy khó chịu. Cô ta có vẻ đẹp rạng rỡ, sáng ngời rất dễ gặp ở Chicago hoặc thành phố Iowa. Cao, mái tóc bạch… Vài phút cuối cùng của cuộc chạy kéo dài một tiếng của tôi bao giờ cũng cực nhọc. Tôi cố nhìn xoáy vào làn nước trắng bạc l**m lên cát, coi thường lớp đất ướt dưới vết lõm bàn chân tôi. Chạy xong, tôi gục xuống bãi biển, phổi bỏng rát, ngạc nhiên vì thành tích của mình. Năm dặm trên cát. Là buổi sáng không biết thứ bao nhiêu, mặt trời nhô lên khỏi chân trời, và tôi được chứng kiến khoảnh khắc kỳ diệu, khi nước và bờ biển trở nên vàng óng. Tôi chăm chú nhìn suốt đường cong của bãi biển tôi vừa chạy. Trông như một lưỡi liềm cong nằm nghiêng. Một đường khâu đẹp mắt. Tôi xem đồng hồ. Sắp muộn mất rồi, Lauren. Tôi thấy chiếc xe máy của tôi trong bãi xe gần như trống rỗng. Tôi xỏ đôi dép tông và đội mũ bảo hiểm. An toàn trên hết. Tôi gật đầu chào mấy người dân chài trông quen quen, vòng qua những tay lướt sóng rám nắng đang huýt sáo trong một chiếc ôtô bỏ mui màu hoàng yến và lượn vào con đường ven biển tới thị trấn. Sự việc kết thúc thật ngộ, tôi nghĩ lúc chạy vo vo dọc con đường hẹp rải nhựa. Sau khi Paul chết ba tháng, một gói chuyển phát nhanh tới. Bên trong có một bức thư. Thư đánh máy trên loại giấy đắt tiền, do một luật sư thuộc Ngân hàng Ủy thác quần đảo Caymans. Paul để lại khoản tiền trộm cướp cộng tiền lãi là 1.257.000,22 đôla theo tên tôi. Dù sao đi nữa, tôi vẫn chưa sẵn sàng tha thứ cho anh ta. Tôi muốn trả lại số tiền ấy, có thể cho một tổ chức từ thiện nào đó. Trong lúc tôi đang phân vân, không gì bằng cái đạp của đứa con khiến tôi hiểu rằng đây không còn là việc riêng nữa. Tôi gửi hai trăm năm mươi ngàn đôla cho gia đình Thayer, như tôi thấy cần làm một việc đúng đắn. Dù sao tôi cũng cố làm một việc tốt nhất. Tôi ghé vào ngôi nhà kính chon von trên một vách đá dựng đứng bên trên bãi biển. Mái nhà thủng lỗ chỗ và các chấn song han rỉ, nhưng không thể thay đổi được phong cảnh và sự riêng tư. Con trai bé bỏng của tôi cười reo lên lúc tôi quỳ trước quả bóng nảy lên của nó. Làm sao mà không thích kia chứ? Tôi vốn là người say mê đàn ông trẻ hơn mà. Tên nó là Thomas. Đặt theo tên cha tôi. Một phụ nữ Tây Ban Nha nói với tôi ở cửa bếp. - Cô làm gì ở đây thế, cô Lauren? - bà ta nói. - Cô đừng quên hôm nay là ngày làm việc đầu tiên của cô đấy. - Tôi chỉ muốn hôn và ôm Tom thêm một cái thôi. - Tôi nói. Bà ta chỉ tay ra cửa. - Basta, - bà nói. - Cô có thể về đây ăn trưa. Và gặp Tom. Giờ thì vámonos. 

Vài phút cuối cùng của cuộc chạy kéo dài một tiếng của tôi bao giờ cũng cực nhọc. Tôi cố nhìn xoáy vào làn nước trắng bạc l**m lên cát, coi thường lớp đất ướt dưới vết lõm bàn chân tôi. 

Chạy xong, tôi gục xuống bãi biển, phổi bỏng rát, ngạc nhiên vì thành tích của mình. Năm dặm trên cát. 

Là buổi sáng không biết thứ bao nhiêu, mặt trời nhô lên khỏi chân trời, và tôi được chứng kiến khoảnh khắc kỳ diệu, khi nước và bờ biển trở nên vàng óng. 

Tôi chăm chú nhìn suốt đường cong của bãi biển tôi vừa chạy. Trông như một lưỡi liềm cong nằm nghiêng. Một đường khâu đẹp mắt. 

Tôi xem đồng hồ. Sắp muộn mất rồi, Lauren. 

Tôi thấy chiếc xe máy của tôi trong bãi xe gần như trống rỗng. Tôi xỏ đôi dép tông và đội mũ bảo hiểm. An toàn trên hết. Tôi gật đầu chào mấy người dân chài trông quen quen, vòng qua những tay lướt sóng rám nắng đang huýt sáo trong một chiếc ôtô bỏ mui màu hoàng yến và lượn vào con đường ven biển tới thị trấn. 

Sự việc kết thúc thật ngộ, tôi nghĩ lúc chạy vo vo dọc con đường hẹp rải nhựa. 

Sau khi Paul chết ba tháng, một gói chuyển phát nhanh tới. Bên trong có một bức thư. Thư đánh máy trên loại giấy đắt tiền, do một luật sư thuộc Ngân hàng Ủy thác quần đảo Caymans. 

Paul để lại khoản tiền trộm cướp cộng tiền lãi là 1.257.000,22 đôla theo tên tôi. 

Dù sao đi nữa, tôi vẫn chưa sẵn sàng tha thứ cho anh ta. 

Tôi muốn trả lại số tiền ấy, có thể cho một tổ chức từ thiện nào đó. Trong lúc tôi đang phân vân, không gì bằng cái đạp của đứa con khiến tôi hiểu rằng đây không còn là việc riêng nữa. Tôi gửi hai trăm năm mươi ngàn đôla cho gia đình Thayer, như tôi thấy cần làm một việc đúng đắn. Dù sao tôi cũng cố làm một việc tốt nhất. 

Tôi ghé vào ngôi nhà kính chon von trên một vách đá dựng đứng bên trên bãi biển. Mái nhà thủng lỗ chỗ và các chấn song han rỉ, nhưng không thể thay đổi được phong cảnh và sự riêng tư. 

Con trai bé bỏng của tôi cười reo lên lúc tôi quỳ trước quả bóng nảy lên của nó. Làm sao mà không thích kia chứ? Tôi vốn là người say mê đàn ông trẻ hơn mà. 

Tên nó là Thomas. Đặt theo tên cha tôi. 

Một phụ nữ Tây Ban Nha nói với tôi ở cửa bếp. 

- Cô làm gì ở đây thế, cô Lauren? - bà ta nói. - Cô đừng quên hôm nay là ngày làm việc đầu tiên của cô đấy. 

- Tôi chỉ muốn hôn và ôm Tom thêm một cái thôi. - Tôi nói. 

Bà ta chỉ tay ra cửa. 

- Basta, - bà nói. - Cô có thể về đây ăn trưa. Và gặp Tom. Giờ thì vámonos. 

Ly Rượu Pha VộiTác giả: James Patterson & Howard RoughanTruyện Phương TâyTôi biết làm Paul ngạc nhiên vì đến ăn trưa ngay tại nơi làm việc của anh trên phố Pearl là một ý nghĩ cực hay, dẫu tôi không tự nhủ như thế. Tôi đã đi một chuyến đặc biệt đến Manhattan và diện “bộ đồ duyên dáng màu đen” ưa thích của tôi. Trông tôi mê hồn một cách kín đáo. Không những chọn địa điểm là nhà hàng chuyên đồ nướng Mark Joseph, tôi còn mặc một trong những bộ áo Paul thích, cũng là thứ Paul thường chọn mỗi khi tôi hỏi: “Hôm nay em nên mặc gì, hả Paul?” Dù sao tôi đang háo hức, tôi đã hỏi Jean, trợ lý của anh để biết chắc là anh ở đó, dù tôi không báo cho cô biết về sự bất ngờ. Sau rốt, Jean là trợ lý của Paul chứ không phải của tôi. Lúc lượn chiếc Mini Cooper của tôi vòng vào góc phố, tôi nhìn thấy anh đang rời công sở, đi cùng một phụ nữ tóc vàng hoe trạc tuổi đôi mươi. Paul cúi xuống rất sát cô gái, vừa chuyện gẫu vừa cười theo cách của anh, ngay lập tức tôi cảm thấy khó chịu. Cô ta có vẻ đẹp rạng rỡ, sáng ngời rất dễ gặp ở Chicago hoặc thành phố Iowa. Cao, mái tóc bạch… Vài phút cuối cùng của cuộc chạy kéo dài một tiếng của tôi bao giờ cũng cực nhọc. Tôi cố nhìn xoáy vào làn nước trắng bạc l**m lên cát, coi thường lớp đất ướt dưới vết lõm bàn chân tôi. Chạy xong, tôi gục xuống bãi biển, phổi bỏng rát, ngạc nhiên vì thành tích của mình. Năm dặm trên cát. Là buổi sáng không biết thứ bao nhiêu, mặt trời nhô lên khỏi chân trời, và tôi được chứng kiến khoảnh khắc kỳ diệu, khi nước và bờ biển trở nên vàng óng. Tôi chăm chú nhìn suốt đường cong của bãi biển tôi vừa chạy. Trông như một lưỡi liềm cong nằm nghiêng. Một đường khâu đẹp mắt. Tôi xem đồng hồ. Sắp muộn mất rồi, Lauren. Tôi thấy chiếc xe máy của tôi trong bãi xe gần như trống rỗng. Tôi xỏ đôi dép tông và đội mũ bảo hiểm. An toàn trên hết. Tôi gật đầu chào mấy người dân chài trông quen quen, vòng qua những tay lướt sóng rám nắng đang huýt sáo trong một chiếc ôtô bỏ mui màu hoàng yến và lượn vào con đường ven biển tới thị trấn. Sự việc kết thúc thật ngộ, tôi nghĩ lúc chạy vo vo dọc con đường hẹp rải nhựa. Sau khi Paul chết ba tháng, một gói chuyển phát nhanh tới. Bên trong có một bức thư. Thư đánh máy trên loại giấy đắt tiền, do một luật sư thuộc Ngân hàng Ủy thác quần đảo Caymans. Paul để lại khoản tiền trộm cướp cộng tiền lãi là 1.257.000,22 đôla theo tên tôi. Dù sao đi nữa, tôi vẫn chưa sẵn sàng tha thứ cho anh ta. Tôi muốn trả lại số tiền ấy, có thể cho một tổ chức từ thiện nào đó. Trong lúc tôi đang phân vân, không gì bằng cái đạp của đứa con khiến tôi hiểu rằng đây không còn là việc riêng nữa. Tôi gửi hai trăm năm mươi ngàn đôla cho gia đình Thayer, như tôi thấy cần làm một việc đúng đắn. Dù sao tôi cũng cố làm một việc tốt nhất. Tôi ghé vào ngôi nhà kính chon von trên một vách đá dựng đứng bên trên bãi biển. Mái nhà thủng lỗ chỗ và các chấn song han rỉ, nhưng không thể thay đổi được phong cảnh và sự riêng tư. Con trai bé bỏng của tôi cười reo lên lúc tôi quỳ trước quả bóng nảy lên của nó. Làm sao mà không thích kia chứ? Tôi vốn là người say mê đàn ông trẻ hơn mà. Tên nó là Thomas. Đặt theo tên cha tôi. Một phụ nữ Tây Ban Nha nói với tôi ở cửa bếp. - Cô làm gì ở đây thế, cô Lauren? - bà ta nói. - Cô đừng quên hôm nay là ngày làm việc đầu tiên của cô đấy. - Tôi chỉ muốn hôn và ôm Tom thêm một cái thôi. - Tôi nói. Bà ta chỉ tay ra cửa. - Basta, - bà nói. - Cô có thể về đây ăn trưa. Và gặp Tom. Giờ thì vámonos. 

Chương 116