Thế giới mà tôi sống không chỉ có con người… Đôi mắt này không chỉ nhìn mà còn thấu những thực thể của một thế giới khác. Hàng ngày, hàng giờ, bất cứ nơi đâu tôi đều thấy họ. Những con người xuyên thấu, gương mặt, cử chỉ thậm chí biểu cảm gương mặt chẳng khác nào người tồn tại. Có lẻ họ đang sống và làm việc như chúng ta ở một thế giới song song, tôi nghĩ vậy. Từ lúc nào tôi có thể nhìn thấy họ, có lẻ như trên phim thường nói là lúc bạn chết hụt một lần. Tôi cũng vậy, tai nạn ô tô hai năm trước không làm tôi chết được nhưng cái giá của việc được thoát tử là phải ở giữa hai thế giới. Con người tồn tại xấu hay tốt tôi muốn biết được cần phải có thời gian trải qua mà không thể đoán được. Nhưng họ thì khác, chỉ cần họ là quỷ dữ, có ý niệm xấu, đều thể hiện qua hình dáng màu sắc trên gương mặt. Nếu lần đầu thấy tôi phải khiếp sợ thì giờ đã quá quen rồi, đôi khi nghĩ vậy tốt hơn những con người đội lốp giả tạo. 23h50’ Tiếng mưa tí tách nhỏ giọt như những giọt cà phê. Đêm đã khuya đường phố…
Chương 8: Thần chết
Em Và Anh Là Hai Thế GiớiTác giả: PhongThế giới mà tôi sống không chỉ có con người… Đôi mắt này không chỉ nhìn mà còn thấu những thực thể của một thế giới khác. Hàng ngày, hàng giờ, bất cứ nơi đâu tôi đều thấy họ. Những con người xuyên thấu, gương mặt, cử chỉ thậm chí biểu cảm gương mặt chẳng khác nào người tồn tại. Có lẻ họ đang sống và làm việc như chúng ta ở một thế giới song song, tôi nghĩ vậy. Từ lúc nào tôi có thể nhìn thấy họ, có lẻ như trên phim thường nói là lúc bạn chết hụt một lần. Tôi cũng vậy, tai nạn ô tô hai năm trước không làm tôi chết được nhưng cái giá của việc được thoát tử là phải ở giữa hai thế giới. Con người tồn tại xấu hay tốt tôi muốn biết được cần phải có thời gian trải qua mà không thể đoán được. Nhưng họ thì khác, chỉ cần họ là quỷ dữ, có ý niệm xấu, đều thể hiện qua hình dáng màu sắc trên gương mặt. Nếu lần đầu thấy tôi phải khiếp sợ thì giờ đã quá quen rồi, đôi khi nghĩ vậy tốt hơn những con người đội lốp giả tạo. 23h50’ Tiếng mưa tí tách nhỏ giọt như những giọt cà phê. Đêm đã khuya đường phố… Tôi lơ mơ mở mắt ra, hắn đang bóp cổ angela nhấc cô ấy lên.“ rồi cô sẻ thuộc về tôi, mật ong, linh hồn cô rất ngọt...sao? cảm giác sắp là một phần của tôi thế nào hả? Hahaha” hắn giễu cợt, từ từ mở miệng ra hút.Angela dần nhạt đi. “ hư...không...không...” trong vô vọng nước mắt cô trào lên.Tôi không còn chút sức lực, chỉ có thể nằm đó dương mắt nhìn, dù chỉ mới gặp nhưng sao...cảm giác này...lạ. Nóng ran trên mí mắt...tôi đang khóc “ khônggggg!”“ keng keng keng...” tiếng chuông, một tiếng rất dài.“ aaaaaaaa. Đầu ta...aaaa” hắn thả cô ấy ra, tay ôm lấy hai tai xoay đầu ngoai ngoái, gào lên.Người thứ tư xuất hiện, lại là sắc trắng, tóc trắng, lông mày trắng, vest trắng.“um...a...thần chết” hắn bất ngờ.Người đó cho hắn một cước, hắn nằm bất động. Chợt khói bùng lên, hắn biến mất và không quên “ ta sẻ quay lại”.Anh ta lại gần angela, một tay xoa xoa ấn đường rồi nhăn mặt.“ đừng đụng vào cô ấy” tôi chỉ còn chút sức. Anh ta nhìn tôi, rồi bế cô ấy lên.“ anh không làm gì được đâu” và biến mất. Chưa bao giờ tôi cảm thấy bất lực như vậy,thật sự là tôi không làm được gì, bản thân miên man không nhận ra điều gì nữa.
Tôi lơ mơ mở mắt ra, hắn đang bóp cổ angela nhấc cô ấy lên.
“ rồi cô sẻ thuộc về tôi, mật ong, linh hồn cô rất ngọt...sao? cảm giác sắp là một phần của tôi thế nào hả? Hahaha” hắn giễu cợt, từ từ mở miệng ra hút.
Angela dần nhạt đi. “ hư...không...không...” trong vô vọng nước mắt cô trào lên.
Tôi không còn chút sức lực, chỉ có thể nằm đó dương mắt nhìn, dù chỉ mới gặp nhưng sao...cảm giác này...lạ. Nóng ran trên mí mắt...tôi đang khóc “ khônggggg!”
“ keng keng keng...” tiếng chuông, một tiếng rất dài.
“ aaaaaaaa. Đầu ta...aaaa” hắn thả cô ấy ra, tay ôm lấy hai tai xoay đầu ngoai ngoái, gào lên.
Người thứ tư xuất hiện, lại là sắc trắng, tóc trắng, lông mày trắng, vest trắng.
“um...a...thần chết” hắn bất ngờ.
Người đó cho hắn một cước, hắn nằm bất động. Chợt khói bùng lên, hắn biến mất và không quên “ ta sẻ quay lại”.
Anh ta lại gần angela, một tay xoa xoa ấn đường rồi nhăn mặt.
“ đừng đụng vào cô ấy” tôi chỉ còn chút sức. Anh ta nhìn tôi, rồi bế cô ấy lên.
“ anh không làm gì được đâu” và biến mất. Chưa bao giờ tôi cảm thấy bất lực như vậy,thật sự là tôi không làm được gì, bản thân miên man không nhận ra điều gì nữa.
Em Và Anh Là Hai Thế GiớiTác giả: PhongThế giới mà tôi sống không chỉ có con người… Đôi mắt này không chỉ nhìn mà còn thấu những thực thể của một thế giới khác. Hàng ngày, hàng giờ, bất cứ nơi đâu tôi đều thấy họ. Những con người xuyên thấu, gương mặt, cử chỉ thậm chí biểu cảm gương mặt chẳng khác nào người tồn tại. Có lẻ họ đang sống và làm việc như chúng ta ở một thế giới song song, tôi nghĩ vậy. Từ lúc nào tôi có thể nhìn thấy họ, có lẻ như trên phim thường nói là lúc bạn chết hụt một lần. Tôi cũng vậy, tai nạn ô tô hai năm trước không làm tôi chết được nhưng cái giá của việc được thoát tử là phải ở giữa hai thế giới. Con người tồn tại xấu hay tốt tôi muốn biết được cần phải có thời gian trải qua mà không thể đoán được. Nhưng họ thì khác, chỉ cần họ là quỷ dữ, có ý niệm xấu, đều thể hiện qua hình dáng màu sắc trên gương mặt. Nếu lần đầu thấy tôi phải khiếp sợ thì giờ đã quá quen rồi, đôi khi nghĩ vậy tốt hơn những con người đội lốp giả tạo. 23h50’ Tiếng mưa tí tách nhỏ giọt như những giọt cà phê. Đêm đã khuya đường phố… Tôi lơ mơ mở mắt ra, hắn đang bóp cổ angela nhấc cô ấy lên.“ rồi cô sẻ thuộc về tôi, mật ong, linh hồn cô rất ngọt...sao? cảm giác sắp là một phần của tôi thế nào hả? Hahaha” hắn giễu cợt, từ từ mở miệng ra hút.Angela dần nhạt đi. “ hư...không...không...” trong vô vọng nước mắt cô trào lên.Tôi không còn chút sức lực, chỉ có thể nằm đó dương mắt nhìn, dù chỉ mới gặp nhưng sao...cảm giác này...lạ. Nóng ran trên mí mắt...tôi đang khóc “ khônggggg!”“ keng keng keng...” tiếng chuông, một tiếng rất dài.“ aaaaaaaa. Đầu ta...aaaa” hắn thả cô ấy ra, tay ôm lấy hai tai xoay đầu ngoai ngoái, gào lên.Người thứ tư xuất hiện, lại là sắc trắng, tóc trắng, lông mày trắng, vest trắng.“um...a...thần chết” hắn bất ngờ.Người đó cho hắn một cước, hắn nằm bất động. Chợt khói bùng lên, hắn biến mất và không quên “ ta sẻ quay lại”.Anh ta lại gần angela, một tay xoa xoa ấn đường rồi nhăn mặt.“ đừng đụng vào cô ấy” tôi chỉ còn chút sức. Anh ta nhìn tôi, rồi bế cô ấy lên.“ anh không làm gì được đâu” và biến mất. Chưa bao giờ tôi cảm thấy bất lực như vậy,thật sự là tôi không làm được gì, bản thân miên man không nhận ra điều gì nữa.