Tác giả:

Thế giới mà tôi sống không chỉ có con người… Đôi mắt này không chỉ nhìn mà còn thấu những thực thể của một thế giới khác. Hàng ngày, hàng giờ, bất cứ nơi đâu tôi đều thấy họ. Những con người xuyên thấu, gương mặt, cử chỉ thậm chí biểu cảm gương mặt chẳng khác nào người tồn tại. Có lẻ họ đang sống và làm việc như chúng ta ở một thế giới song song, tôi nghĩ vậy. Từ lúc nào tôi có thể nhìn thấy họ, có lẻ như trên phim thường nói là lúc bạn chết hụt một lần. Tôi cũng vậy, tai nạn ô tô hai năm trước không làm tôi chết được nhưng cái giá của việc được thoát tử là phải ở giữa hai thế giới. Con người tồn tại xấu hay tốt tôi muốn biết được cần phải có thời gian trải qua mà không thể đoán được. Nhưng họ thì khác, chỉ cần họ là quỷ dữ, có ý niệm xấu, đều thể hiện qua hình dáng màu sắc trên gương mặt. Nếu lần đầu thấy tôi phải khiếp sợ thì giờ đã quá quen rồi, đôi khi nghĩ vậy tốt hơn những con người đội lốp giả tạo. 23h50’ Tiếng mưa tí tách nhỏ giọt như những giọt cà phê. Đêm đã khuya đường phố…

Chương 9: Ký ức trở về

Em Và Anh Là Hai Thế GiớiTác giả: PhongThế giới mà tôi sống không chỉ có con người… Đôi mắt này không chỉ nhìn mà còn thấu những thực thể của một thế giới khác. Hàng ngày, hàng giờ, bất cứ nơi đâu tôi đều thấy họ. Những con người xuyên thấu, gương mặt, cử chỉ thậm chí biểu cảm gương mặt chẳng khác nào người tồn tại. Có lẻ họ đang sống và làm việc như chúng ta ở một thế giới song song, tôi nghĩ vậy. Từ lúc nào tôi có thể nhìn thấy họ, có lẻ như trên phim thường nói là lúc bạn chết hụt một lần. Tôi cũng vậy, tai nạn ô tô hai năm trước không làm tôi chết được nhưng cái giá của việc được thoát tử là phải ở giữa hai thế giới. Con người tồn tại xấu hay tốt tôi muốn biết được cần phải có thời gian trải qua mà không thể đoán được. Nhưng họ thì khác, chỉ cần họ là quỷ dữ, có ý niệm xấu, đều thể hiện qua hình dáng màu sắc trên gương mặt. Nếu lần đầu thấy tôi phải khiếp sợ thì giờ đã quá quen rồi, đôi khi nghĩ vậy tốt hơn những con người đội lốp giả tạo. 23h50’ Tiếng mưa tí tách nhỏ giọt như những giọt cà phê. Đêm đã khuya đường phố… Trại trẻ Hoa Hồng 12 năm trước,“ anh ơi! Cái vòng hoa này đẹp quá. Em đội nhìn như công chúa không anh.” Một cô bé khoảng 8 tuổi, đứng chừng một mét. Áo hồng phúng phính.“ừ, em như công chúa vậy đó” Cậu bé cao gấp đôi cô bé, đứng phía ngoài hàng rào với đôi mắt cười.“sau này lớn lên, em muốn làm vợ anh” cô bé ngước mắt nhìn.Câu nói trẻ con ấy làm cậu bật cười “Ừ! Ừ! Sau này lớn rồi làm vợ anh. Mà em gái em đâu rồi?”“ Nga ơi! Nga!” cô bé chạy vào trong, lát sau chạy ra cùng một cô bé mặc áo jin xanh, tóc ngắn. Cả hai vừa chạy vừa cười khúc khích về phía cậu bé.“ Đây! Là quà của hai em nè” cậu chìa hai cái hộp ra.“ ôi! Đẹp quá” cả hai đồng thanh.“ ngày mai anh đi rồi, nên...hai em ở đây ráng cố gắng học hành, mau lớn nha.” Cậu xoa xoa đầu hai đứa trẻ.“ anh! vậy khi nào anh quay lại?” bé áo hồng mặt phồng ra, mắt cụp xuống.“ anh cũng chưa biết, nhưng mà nhất định anh sẻ quay lại, anh hứa.” Cậu bé cong môi cười.“ anh hứa rồi đó...phải giữ lời á.” Bé áo hồng nhanh đưa tay ra và ngoắc tay với cậu bé “Ừ anh hứa”“ anh đi đâu vậy anh?” bé áo xanh thắc mắc.“ anh đi xa lắm...” cậu nhìn bầu trời.Cậu bé ấy là tôi lúc 15 tuổi, khoảnh khắc mọi thứ ùa về trong cơn mê, làm tôi nhận ra mình đã đánh rơi điều gì đó.

Trại trẻ Hoa Hồng 12 năm trước,

“ anh ơi! Cái vòng hoa này đẹp quá. Em đội nhìn như công chúa không anh.” Một cô bé khoảng 8 tuổi, đứng chừng một mét. Áo hồng phúng phính.

“ừ, em như công chúa vậy đó” Cậu bé cao gấp đôi cô bé, đứng phía ngoài hàng rào với đôi mắt cười.

“sau này lớn lên, em muốn làm vợ anh” cô bé ngước mắt nhìn.

Câu nói trẻ con ấy làm cậu bật cười “Ừ! Ừ! Sau này lớn rồi làm vợ anh. Mà em gái em đâu rồi?”

“ Nga ơi! Nga!” cô bé chạy vào trong, lát sau chạy ra cùng một cô bé mặc áo jin xanh, tóc ngắn. Cả hai vừa chạy vừa cười khúc khích về phía cậu bé.

“ Đây! Là quà của hai em nè” cậu chìa hai cái hộp ra.

“ ôi! Đẹp quá” cả hai đồng thanh.

“ ngày mai anh đi rồi, nên...hai em ở đây ráng cố gắng học hành, mau lớn nha.” Cậu xoa xoa đầu hai đứa trẻ.

“ anh! vậy khi nào anh quay lại?” bé áo hồng mặt phồng ra, mắt cụp xuống.

“ anh cũng chưa biết, nhưng mà nhất định anh sẻ quay lại, anh hứa.” Cậu bé cong môi cười.

“ anh hứa rồi đó...phải giữ lời á.” Bé áo hồng nhanh đưa tay ra và ngoắc tay với cậu bé “Ừ anh hứa”

“ anh đi đâu vậy anh?” bé áo xanh thắc mắc.

“ anh đi xa lắm...” cậu nhìn bầu trời.

Cậu bé ấy là tôi lúc 15 tuổi, khoảnh khắc mọi thứ ùa về trong cơn mê, làm tôi nhận ra mình đã đánh rơi điều gì đó.

Em Và Anh Là Hai Thế GiớiTác giả: PhongThế giới mà tôi sống không chỉ có con người… Đôi mắt này không chỉ nhìn mà còn thấu những thực thể của một thế giới khác. Hàng ngày, hàng giờ, bất cứ nơi đâu tôi đều thấy họ. Những con người xuyên thấu, gương mặt, cử chỉ thậm chí biểu cảm gương mặt chẳng khác nào người tồn tại. Có lẻ họ đang sống và làm việc như chúng ta ở một thế giới song song, tôi nghĩ vậy. Từ lúc nào tôi có thể nhìn thấy họ, có lẻ như trên phim thường nói là lúc bạn chết hụt một lần. Tôi cũng vậy, tai nạn ô tô hai năm trước không làm tôi chết được nhưng cái giá của việc được thoát tử là phải ở giữa hai thế giới. Con người tồn tại xấu hay tốt tôi muốn biết được cần phải có thời gian trải qua mà không thể đoán được. Nhưng họ thì khác, chỉ cần họ là quỷ dữ, có ý niệm xấu, đều thể hiện qua hình dáng màu sắc trên gương mặt. Nếu lần đầu thấy tôi phải khiếp sợ thì giờ đã quá quen rồi, đôi khi nghĩ vậy tốt hơn những con người đội lốp giả tạo. 23h50’ Tiếng mưa tí tách nhỏ giọt như những giọt cà phê. Đêm đã khuya đường phố… Trại trẻ Hoa Hồng 12 năm trước,“ anh ơi! Cái vòng hoa này đẹp quá. Em đội nhìn như công chúa không anh.” Một cô bé khoảng 8 tuổi, đứng chừng một mét. Áo hồng phúng phính.“ừ, em như công chúa vậy đó” Cậu bé cao gấp đôi cô bé, đứng phía ngoài hàng rào với đôi mắt cười.“sau này lớn lên, em muốn làm vợ anh” cô bé ngước mắt nhìn.Câu nói trẻ con ấy làm cậu bật cười “Ừ! Ừ! Sau này lớn rồi làm vợ anh. Mà em gái em đâu rồi?”“ Nga ơi! Nga!” cô bé chạy vào trong, lát sau chạy ra cùng một cô bé mặc áo jin xanh, tóc ngắn. Cả hai vừa chạy vừa cười khúc khích về phía cậu bé.“ Đây! Là quà của hai em nè” cậu chìa hai cái hộp ra.“ ôi! Đẹp quá” cả hai đồng thanh.“ ngày mai anh đi rồi, nên...hai em ở đây ráng cố gắng học hành, mau lớn nha.” Cậu xoa xoa đầu hai đứa trẻ.“ anh! vậy khi nào anh quay lại?” bé áo hồng mặt phồng ra, mắt cụp xuống.“ anh cũng chưa biết, nhưng mà nhất định anh sẻ quay lại, anh hứa.” Cậu bé cong môi cười.“ anh hứa rồi đó...phải giữ lời á.” Bé áo hồng nhanh đưa tay ra và ngoắc tay với cậu bé “Ừ anh hứa”“ anh đi đâu vậy anh?” bé áo xanh thắc mắc.“ anh đi xa lắm...” cậu nhìn bầu trời.Cậu bé ấy là tôi lúc 15 tuổi, khoảnh khắc mọi thứ ùa về trong cơn mê, làm tôi nhận ra mình đã đánh rơi điều gì đó.

Chương 9: Ký ức trở về