Lâm Nhiễm mặc hỉ phục1 đỏ thẫm, ngồi ngay ngắn ở trên giường, cảm thấy sụp đổ. Khoảng nửa tiếng trước, hắn miễn cưỡng chấp nhận sự thật mình đã xuyên qua rồi, tuy rằng chẳng có lý do gì, chỉ là đang nằm trong phòng ngủ ngủ một giấc mà thôi, nhưng mà xuyên qua vốn cũng không cần lý do gì hết. Huống chi Lâm Nhiễm cảm thấy có khi mình lại mang hào quang của nhân vật chính2 mở rộng bàn tay vàng3, từ nay về sau đứng trên đỉnh nhân sinh4. Nhìn tân phòng5 này trang hoàng hoa lệ, bản thân lại mặc hỉ phục, có khi là cưới thiên kim tiểu thư nhà nào đó. Thấy cũng hơi vui vui, hi hi. Nhưng mà mới rồi có một hắc y nhân đột nhiên trèo cửa sổ mà vào, tự xưng là sư huynh của Lâm Nhiễm, thấy Lâm Nhiễm có vẻ còn chưa vào trạng thái6, liền lòng như lửa đốt nói lại một lần nội dung nhiệm vụ, Lâm Nhiễm nhờ vậy mới biết bản thân thì ra vốn là danh bộ từ Lục Phiến Môn7, lần này tới Ma giáo là để nằm vùng. Lâm Nhiễm: Phô trương như vầy, có khi nào tui cưới con gái Ma giáo giáo chủ hông? Sư huynh hoảng loạn…
Chương 4
Gián Điệp Ma Giáo Mỗi Ngày Đều Sơ HởTác giả: Lữ Thiên DậtTruyện Đam Mỹ, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhiễm mặc hỉ phục1 đỏ thẫm, ngồi ngay ngắn ở trên giường, cảm thấy sụp đổ. Khoảng nửa tiếng trước, hắn miễn cưỡng chấp nhận sự thật mình đã xuyên qua rồi, tuy rằng chẳng có lý do gì, chỉ là đang nằm trong phòng ngủ ngủ một giấc mà thôi, nhưng mà xuyên qua vốn cũng không cần lý do gì hết. Huống chi Lâm Nhiễm cảm thấy có khi mình lại mang hào quang của nhân vật chính2 mở rộng bàn tay vàng3, từ nay về sau đứng trên đỉnh nhân sinh4. Nhìn tân phòng5 này trang hoàng hoa lệ, bản thân lại mặc hỉ phục, có khi là cưới thiên kim tiểu thư nhà nào đó. Thấy cũng hơi vui vui, hi hi. Nhưng mà mới rồi có một hắc y nhân đột nhiên trèo cửa sổ mà vào, tự xưng là sư huynh của Lâm Nhiễm, thấy Lâm Nhiễm có vẻ còn chưa vào trạng thái6, liền lòng như lửa đốt nói lại một lần nội dung nhiệm vụ, Lâm Nhiễm nhờ vậy mới biết bản thân thì ra vốn là danh bộ từ Lục Phiến Môn7, lần này tới Ma giáo là để nằm vùng. Lâm Nhiễm: Phô trương như vầy, có khi nào tui cưới con gái Ma giáo giáo chủ hông? Sư huynh hoảng loạn… Lâm Nhiễm ngồi trên bô vẫn cố gắng dùng sức, nhưng mà không có gì vẫn là không có gì.Giáo chủ: Ngươi nhất định là đang lừa ta.Lâm Nhiễm mặt mũi khổ sở chém gió: Không phải mà, mới rồi đột nhiên đau lắm, bây giờ lại không đau nữa.Giáo chủ: Phụt. (cười đó)Lâm Nhiễm:…Giáo chủ lạnh lùng: Thôi đi, lại đây ngủ.Lâm Nhiễm không dám sinh sự nữa, đành căng da đầu mà lết qua, mặc nguyên quần áo nhảy lên giường.Giáo chủ vươn một cánh tay cản hắn lại: Cởi.Lâm Nhiễm thở một hơi thật dài, chuẩn bị tinh thần cúc non tàn tạ, hiên ngang lẫm liệt cởi hỉ phục, run rẩy lập cập bò vào trong giường nằm xuống, lòng liên tục tự nhắc nhở, mình là bộ khoái, đây là vì dân phục vụ, vì dân phục vụ trong lòng ngọt ngào.Nhưng mà đợi nửa ngày giáo chủ cũng không nhào qua, thậm chí còn không thèm liếc Lâm Nhiễm một cái, nghiêng người quay lưng vào mặt hắn mà ngủ.Lâm Nhiễm nhẹ nhàng thở ra, thầm nghĩ coi như tránh được một kiếp, nhưng lại căng thẳng đến mức ngủ không được, đành phải nhìn chằm chằm màn giường ngẩn người tự hỏi sau này tính sao, nhưng mà nghĩ một lúc trong đầu không thể khống chế hiện lên mấy hình ảnh hỏng bét, h* th*n cũng từ từ có phản ứng.Lâm Nhiễm:…Đệt a, xuân dược.Đúng lúc này, giáo chủ đột nhiên soạt một tiếng xoay người lại.Lâm Nhiễm vội kéo chăn che lấy h* th*n: … Hây, ngươi chưa ngủ a.Giáo chủ nhướn mày, kéo chăn về phía mình: Ta lạnh.Lâm Nhiễm gượng cười ha ha, vì che h* th*n mà mạo hiểm tính mạng giật chăn với Ma giáo giáo chủ: Ta, ta cũng lạnh.Giáo chủ mỉm cười ôm Lâm Nhiễm: Vi phu15 ôm ngươi ngủ.Lâm Nhiễm bị ép rúc vào ngực giáo chủ, ngốc luôn. Dược hiệu của thuốc khiến cho cái gì đó đứng thẳng lên, phi thường không xong chọc vào đùi giáo chủ.Giáo chủ tự tiếu phi tiếu16 hửm một tiếng, lập tức cầm lấy cái gì đó của Lâm Nhiễm hỏi: Đây là cái gì?Lâm Nhiễm trầm mặc một lát:… Ngươi không có hả?Giáo chủ: Sao lại không.Lâm Nhiễm: Vậy mà ngươi còn hỏi.Hai mắt Giáo chủ nguy hiểm nheo lại.
Lâm Nhiễm ngồi trên bô vẫn cố gắng dùng sức, nhưng mà không có gì vẫn là không có gì.
Giáo chủ: Ngươi nhất định là đang lừa ta.
Lâm Nhiễm mặt mũi khổ sở chém gió: Không phải mà, mới rồi đột nhiên đau lắm, bây giờ lại không đau nữa.
Giáo chủ: Phụt. (cười đó)
Lâm Nhiễm:…
Giáo chủ lạnh lùng: Thôi đi, lại đây ngủ.
Lâm Nhiễm không dám sinh sự nữa, đành căng da đầu mà lết qua, mặc nguyên quần áo nhảy lên giường.
Giáo chủ vươn một cánh tay cản hắn lại: Cởi.
Lâm Nhiễm thở một hơi thật dài, chuẩn bị tinh thần cúc non tàn tạ, hiên ngang lẫm liệt cởi hỉ phục, run rẩy lập cập bò vào trong giường nằm xuống, lòng liên tục tự nhắc nhở, mình là bộ khoái, đây là vì dân phục vụ, vì dân phục vụ trong lòng ngọt ngào.
Nhưng mà đợi nửa ngày giáo chủ cũng không nhào qua, thậm chí còn không thèm liếc Lâm Nhiễm một cái, nghiêng người quay lưng vào mặt hắn mà ngủ.
Lâm Nhiễm nhẹ nhàng thở ra, thầm nghĩ coi như tránh được một kiếp, nhưng lại căng thẳng đến mức ngủ không được, đành phải nhìn chằm chằm màn giường ngẩn người tự hỏi sau này tính sao, nhưng mà nghĩ một lúc trong đầu không thể khống chế hiện lên mấy hình ảnh hỏng bét, h* th*n cũng từ từ có phản ứng.
Lâm Nhiễm:…
Đệt a, xuân dược.
Đúng lúc này, giáo chủ đột nhiên soạt một tiếng xoay người lại.
Lâm Nhiễm vội kéo chăn che lấy h* th*n: … Hây, ngươi chưa ngủ a.
Giáo chủ nhướn mày, kéo chăn về phía mình: Ta lạnh.
Lâm Nhiễm gượng cười ha ha, vì che h* th*n mà mạo hiểm tính mạng giật chăn với Ma giáo giáo chủ: Ta, ta cũng lạnh.
Giáo chủ mỉm cười ôm Lâm Nhiễm: Vi phu15 ôm ngươi ngủ.
Lâm Nhiễm bị ép rúc vào ngực giáo chủ, ngốc luôn. Dược hiệu của thuốc khiến cho cái gì đó đứng thẳng lên, phi thường không xong chọc vào đùi giáo chủ.
Giáo chủ tự tiếu phi tiếu16 hửm một tiếng, lập tức cầm lấy cái gì đó của Lâm Nhiễm hỏi: Đây là cái gì?
Lâm Nhiễm trầm mặc một lát:… Ngươi không có hả?
Giáo chủ: Sao lại không.
Lâm Nhiễm: Vậy mà ngươi còn hỏi.
Hai mắt Giáo chủ nguy hiểm nheo lại.
Gián Điệp Ma Giáo Mỗi Ngày Đều Sơ HởTác giả: Lữ Thiên DậtTruyện Đam Mỹ, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhiễm mặc hỉ phục1 đỏ thẫm, ngồi ngay ngắn ở trên giường, cảm thấy sụp đổ. Khoảng nửa tiếng trước, hắn miễn cưỡng chấp nhận sự thật mình đã xuyên qua rồi, tuy rằng chẳng có lý do gì, chỉ là đang nằm trong phòng ngủ ngủ một giấc mà thôi, nhưng mà xuyên qua vốn cũng không cần lý do gì hết. Huống chi Lâm Nhiễm cảm thấy có khi mình lại mang hào quang của nhân vật chính2 mở rộng bàn tay vàng3, từ nay về sau đứng trên đỉnh nhân sinh4. Nhìn tân phòng5 này trang hoàng hoa lệ, bản thân lại mặc hỉ phục, có khi là cưới thiên kim tiểu thư nhà nào đó. Thấy cũng hơi vui vui, hi hi. Nhưng mà mới rồi có một hắc y nhân đột nhiên trèo cửa sổ mà vào, tự xưng là sư huynh của Lâm Nhiễm, thấy Lâm Nhiễm có vẻ còn chưa vào trạng thái6, liền lòng như lửa đốt nói lại một lần nội dung nhiệm vụ, Lâm Nhiễm nhờ vậy mới biết bản thân thì ra vốn là danh bộ từ Lục Phiến Môn7, lần này tới Ma giáo là để nằm vùng. Lâm Nhiễm: Phô trương như vầy, có khi nào tui cưới con gái Ma giáo giáo chủ hông? Sư huynh hoảng loạn… Lâm Nhiễm ngồi trên bô vẫn cố gắng dùng sức, nhưng mà không có gì vẫn là không có gì.Giáo chủ: Ngươi nhất định là đang lừa ta.Lâm Nhiễm mặt mũi khổ sở chém gió: Không phải mà, mới rồi đột nhiên đau lắm, bây giờ lại không đau nữa.Giáo chủ: Phụt. (cười đó)Lâm Nhiễm:…Giáo chủ lạnh lùng: Thôi đi, lại đây ngủ.Lâm Nhiễm không dám sinh sự nữa, đành căng da đầu mà lết qua, mặc nguyên quần áo nhảy lên giường.Giáo chủ vươn một cánh tay cản hắn lại: Cởi.Lâm Nhiễm thở một hơi thật dài, chuẩn bị tinh thần cúc non tàn tạ, hiên ngang lẫm liệt cởi hỉ phục, run rẩy lập cập bò vào trong giường nằm xuống, lòng liên tục tự nhắc nhở, mình là bộ khoái, đây là vì dân phục vụ, vì dân phục vụ trong lòng ngọt ngào.Nhưng mà đợi nửa ngày giáo chủ cũng không nhào qua, thậm chí còn không thèm liếc Lâm Nhiễm một cái, nghiêng người quay lưng vào mặt hắn mà ngủ.Lâm Nhiễm nhẹ nhàng thở ra, thầm nghĩ coi như tránh được một kiếp, nhưng lại căng thẳng đến mức ngủ không được, đành phải nhìn chằm chằm màn giường ngẩn người tự hỏi sau này tính sao, nhưng mà nghĩ một lúc trong đầu không thể khống chế hiện lên mấy hình ảnh hỏng bét, h* th*n cũng từ từ có phản ứng.Lâm Nhiễm:…Đệt a, xuân dược.Đúng lúc này, giáo chủ đột nhiên soạt một tiếng xoay người lại.Lâm Nhiễm vội kéo chăn che lấy h* th*n: … Hây, ngươi chưa ngủ a.Giáo chủ nhướn mày, kéo chăn về phía mình: Ta lạnh.Lâm Nhiễm gượng cười ha ha, vì che h* th*n mà mạo hiểm tính mạng giật chăn với Ma giáo giáo chủ: Ta, ta cũng lạnh.Giáo chủ mỉm cười ôm Lâm Nhiễm: Vi phu15 ôm ngươi ngủ.Lâm Nhiễm bị ép rúc vào ngực giáo chủ, ngốc luôn. Dược hiệu của thuốc khiến cho cái gì đó đứng thẳng lên, phi thường không xong chọc vào đùi giáo chủ.Giáo chủ tự tiếu phi tiếu16 hửm một tiếng, lập tức cầm lấy cái gì đó của Lâm Nhiễm hỏi: Đây là cái gì?Lâm Nhiễm trầm mặc một lát:… Ngươi không có hả?Giáo chủ: Sao lại không.Lâm Nhiễm: Vậy mà ngươi còn hỏi.Hai mắt Giáo chủ nguy hiểm nheo lại.