Lâm Nhiễm mặc hỉ phục1 đỏ thẫm, ngồi ngay ngắn ở trên giường, cảm thấy sụp đổ. Khoảng nửa tiếng trước, hắn miễn cưỡng chấp nhận sự thật mình đã xuyên qua rồi, tuy rằng chẳng có lý do gì, chỉ là đang nằm trong phòng ngủ ngủ một giấc mà thôi, nhưng mà xuyên qua vốn cũng không cần lý do gì hết. Huống chi Lâm Nhiễm cảm thấy có khi mình lại mang hào quang của nhân vật chính2 mở rộng bàn tay vàng3, từ nay về sau đứng trên đỉnh nhân sinh4. Nhìn tân phòng5 này trang hoàng hoa lệ, bản thân lại mặc hỉ phục, có khi là cưới thiên kim tiểu thư nhà nào đó. Thấy cũng hơi vui vui, hi hi. Nhưng mà mới rồi có một hắc y nhân đột nhiên trèo cửa sổ mà vào, tự xưng là sư huynh của Lâm Nhiễm, thấy Lâm Nhiễm có vẻ còn chưa vào trạng thái6, liền lòng như lửa đốt nói lại một lần nội dung nhiệm vụ, Lâm Nhiễm nhờ vậy mới biết bản thân thì ra vốn là danh bộ từ Lục Phiến Môn7, lần này tới Ma giáo là để nằm vùng. Lâm Nhiễm: Phô trương như vầy, có khi nào tui cưới con gái Ma giáo giáo chủ hông? Sư huynh hoảng loạn…
Chương 29
Gián Điệp Ma Giáo Mỗi Ngày Đều Sơ HởTác giả: Lữ Thiên DậtTruyện Đam Mỹ, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhiễm mặc hỉ phục1 đỏ thẫm, ngồi ngay ngắn ở trên giường, cảm thấy sụp đổ. Khoảng nửa tiếng trước, hắn miễn cưỡng chấp nhận sự thật mình đã xuyên qua rồi, tuy rằng chẳng có lý do gì, chỉ là đang nằm trong phòng ngủ ngủ một giấc mà thôi, nhưng mà xuyên qua vốn cũng không cần lý do gì hết. Huống chi Lâm Nhiễm cảm thấy có khi mình lại mang hào quang của nhân vật chính2 mở rộng bàn tay vàng3, từ nay về sau đứng trên đỉnh nhân sinh4. Nhìn tân phòng5 này trang hoàng hoa lệ, bản thân lại mặc hỉ phục, có khi là cưới thiên kim tiểu thư nhà nào đó. Thấy cũng hơi vui vui, hi hi. Nhưng mà mới rồi có một hắc y nhân đột nhiên trèo cửa sổ mà vào, tự xưng là sư huynh của Lâm Nhiễm, thấy Lâm Nhiễm có vẻ còn chưa vào trạng thái6, liền lòng như lửa đốt nói lại một lần nội dung nhiệm vụ, Lâm Nhiễm nhờ vậy mới biết bản thân thì ra vốn là danh bộ từ Lục Phiến Môn7, lần này tới Ma giáo là để nằm vùng. Lâm Nhiễm: Phô trương như vầy, có khi nào tui cưới con gái Ma giáo giáo chủ hông? Sư huynh hoảng loạn… Lâm Nhiễm một chút cũng không dám nghĩ xem chữ mặn này là có ý gì, thế là thật tri kỷ chuyển đề tài: Sư huynh, theo như ta quan sát hai ngày nay, Cơ Vô Tà chăn đàn thai phụ này rất khá, còn bảo thuộc hạ đi dán bố cáo mời người nhà đến đây nhận lại người thân nữa.Sư huynh chà chà hai má đỏ choét, tỉnh táo một chút: Y giả bộ coi vậy mà cũng giông ha.Lâm Nhiễm: Sư huynh, hai ngày nay ta đã nghĩ kỹ rồi, thật ra ta thấy đêm hôm đó Cơ Vô Tà có vẻ như là không phải đi bắt người đâu.Sư huynh: Chứ đi làm gì?Lâm Nhiễm: Ngươi không thấy giống như là đi cứu người sao?Sư huynh lắc đầu: Không thấy.Lâm Nhiễm tận tình khuyên bảo: Y với đám đệ tử thuộc hạ của y đều là người luyện võ, nếu thật sự là vô nhà dân thường bắt người thì làm sao lại bị thương nhiều như thế? Hơn nữa thai phụ mất tích ở mấy vùng chứ đâu phải ở chung một chỗ mất hơn trăm người đâu, nhưng mà Cơ Vô Tà ngay trong đêm đó mang về hơn trăm người, rồi lại còn đi thông cáo người nhà tới nhận thân nữa.Bản mặt thiếu nữ của sư huynh hoàn toàn biến mất, thay bằng khuôn mặt sắc bén trừng Lâm Nhiễm: Sao ngươi lại có thể nói giúp cho ma đầu này, có phải ngươi thích y rồi không?Lâm Nhiễm đỏ mặt lên: Xí, y còn có mười bảy phòng tiểu thiếp kia kìa, hoa tâm như vậy ta không có thèm thích đâu.Sư huynh thở dài: Lại còn ghen, còn bảo là không thích.Lâm Nhiễm lật lại: Ngươi còn có mặt mũi mà nói ta sao.Sư huynh ôm má: Ta cũng đâu có thích Lục Cô Duyên a, hắn là người xấu.Lâm Nhiễm rất muốn đánh chết y: Nói tóm lại là trong lòng ta cảm thấy Cơ Vô Tà không phải là người bị thần kinh như vậy.Sư huynh nghiêm túc: Ngươi không biết Cơ Vô Tà trước đây đã từng làm những gì, thực sự là giết người cướp bóc không ác không làm, lấy người sống luyện đan cũng không phải không có khả năng, bất quá mỗi lần có chuyện bị Lục Phiến Môn tra xét tới đều có thuộc hạ đứng ra nhận trách nhiệm, y là cái đồ vô cùng xảo quyệt, ngươi dừng có để mấy thứ giả dối mấy ngày nay mê hoặc, lần sau sư huynh tới sẽ mang cho người một ít hồ sơ cho ngươi xem lại đi.Lâm Nhiễm cắn cắn môi: Nhưng mà y…Sư huynh buồn bã: Lục Phiến Môn của chúng ta có một phản đồ rồi.
Lâm Nhiễm một chút cũng không dám nghĩ xem chữ mặn này là có ý gì, thế là thật tri kỷ chuyển đề tài: Sư huynh, theo như ta quan sát hai ngày nay, Cơ Vô Tà chăn đàn thai phụ này rất khá, còn bảo thuộc hạ đi dán bố cáo mời người nhà đến đây nhận lại người thân nữa.
Sư huynh chà chà hai má đỏ choét, tỉnh táo một chút: Y giả bộ coi vậy mà cũng giông ha.
Lâm Nhiễm: Sư huynh, hai ngày nay ta đã nghĩ kỹ rồi, thật ra ta thấy đêm hôm đó Cơ Vô Tà có vẻ như là không phải đi bắt người đâu.
Sư huynh: Chứ đi làm gì?
Lâm Nhiễm: Ngươi không thấy giống như là đi cứu người sao?
Sư huynh lắc đầu: Không thấy.
Lâm Nhiễm tận tình khuyên bảo: Y với đám đệ tử thuộc hạ của y đều là người luyện võ, nếu thật sự là vô nhà dân thường bắt người thì làm sao lại bị thương nhiều như thế? Hơn nữa thai phụ mất tích ở mấy vùng chứ đâu phải ở chung một chỗ mất hơn trăm người đâu, nhưng mà Cơ Vô Tà ngay trong đêm đó mang về hơn trăm người, rồi lại còn đi thông cáo người nhà tới nhận thân nữa.
Bản mặt thiếu nữ của sư huynh hoàn toàn biến mất, thay bằng khuôn mặt sắc bén trừng Lâm Nhiễm: Sao ngươi lại có thể nói giúp cho ma đầu này, có phải ngươi thích y rồi không?
Lâm Nhiễm đỏ mặt lên: Xí, y còn có mười bảy phòng tiểu thiếp kia kìa, hoa tâm như vậy ta không có thèm thích đâu.
Sư huynh thở dài: Lại còn ghen, còn bảo là không thích.
Lâm Nhiễm lật lại: Ngươi còn có mặt mũi mà nói ta sao.
Sư huynh ôm má: Ta cũng đâu có thích Lục Cô Duyên a, hắn là người xấu.
Lâm Nhiễm rất muốn đánh chết y: Nói tóm lại là trong lòng ta cảm thấy Cơ Vô Tà không phải là người bị thần kinh như vậy.
Sư huynh nghiêm túc: Ngươi không biết Cơ Vô Tà trước đây đã từng làm những gì, thực sự là giết người cướp bóc không ác không làm, lấy người sống luyện đan cũng không phải không có khả năng, bất quá mỗi lần có chuyện bị Lục Phiến Môn tra xét tới đều có thuộc hạ đứng ra nhận trách nhiệm, y là cái đồ vô cùng xảo quyệt, ngươi dừng có để mấy thứ giả dối mấy ngày nay mê hoặc, lần sau sư huynh tới sẽ mang cho người một ít hồ sơ cho ngươi xem lại đi.
Lâm Nhiễm cắn cắn môi: Nhưng mà y…
Sư huynh buồn bã: Lục Phiến Môn của chúng ta có một phản đồ rồi.
Gián Điệp Ma Giáo Mỗi Ngày Đều Sơ HởTác giả: Lữ Thiên DậtTruyện Đam Mỹ, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhiễm mặc hỉ phục1 đỏ thẫm, ngồi ngay ngắn ở trên giường, cảm thấy sụp đổ. Khoảng nửa tiếng trước, hắn miễn cưỡng chấp nhận sự thật mình đã xuyên qua rồi, tuy rằng chẳng có lý do gì, chỉ là đang nằm trong phòng ngủ ngủ một giấc mà thôi, nhưng mà xuyên qua vốn cũng không cần lý do gì hết. Huống chi Lâm Nhiễm cảm thấy có khi mình lại mang hào quang của nhân vật chính2 mở rộng bàn tay vàng3, từ nay về sau đứng trên đỉnh nhân sinh4. Nhìn tân phòng5 này trang hoàng hoa lệ, bản thân lại mặc hỉ phục, có khi là cưới thiên kim tiểu thư nhà nào đó. Thấy cũng hơi vui vui, hi hi. Nhưng mà mới rồi có một hắc y nhân đột nhiên trèo cửa sổ mà vào, tự xưng là sư huynh của Lâm Nhiễm, thấy Lâm Nhiễm có vẻ còn chưa vào trạng thái6, liền lòng như lửa đốt nói lại một lần nội dung nhiệm vụ, Lâm Nhiễm nhờ vậy mới biết bản thân thì ra vốn là danh bộ từ Lục Phiến Môn7, lần này tới Ma giáo là để nằm vùng. Lâm Nhiễm: Phô trương như vầy, có khi nào tui cưới con gái Ma giáo giáo chủ hông? Sư huynh hoảng loạn… Lâm Nhiễm một chút cũng không dám nghĩ xem chữ mặn này là có ý gì, thế là thật tri kỷ chuyển đề tài: Sư huynh, theo như ta quan sát hai ngày nay, Cơ Vô Tà chăn đàn thai phụ này rất khá, còn bảo thuộc hạ đi dán bố cáo mời người nhà đến đây nhận lại người thân nữa.Sư huynh chà chà hai má đỏ choét, tỉnh táo một chút: Y giả bộ coi vậy mà cũng giông ha.Lâm Nhiễm: Sư huynh, hai ngày nay ta đã nghĩ kỹ rồi, thật ra ta thấy đêm hôm đó Cơ Vô Tà có vẻ như là không phải đi bắt người đâu.Sư huynh: Chứ đi làm gì?Lâm Nhiễm: Ngươi không thấy giống như là đi cứu người sao?Sư huynh lắc đầu: Không thấy.Lâm Nhiễm tận tình khuyên bảo: Y với đám đệ tử thuộc hạ của y đều là người luyện võ, nếu thật sự là vô nhà dân thường bắt người thì làm sao lại bị thương nhiều như thế? Hơn nữa thai phụ mất tích ở mấy vùng chứ đâu phải ở chung một chỗ mất hơn trăm người đâu, nhưng mà Cơ Vô Tà ngay trong đêm đó mang về hơn trăm người, rồi lại còn đi thông cáo người nhà tới nhận thân nữa.Bản mặt thiếu nữ của sư huynh hoàn toàn biến mất, thay bằng khuôn mặt sắc bén trừng Lâm Nhiễm: Sao ngươi lại có thể nói giúp cho ma đầu này, có phải ngươi thích y rồi không?Lâm Nhiễm đỏ mặt lên: Xí, y còn có mười bảy phòng tiểu thiếp kia kìa, hoa tâm như vậy ta không có thèm thích đâu.Sư huynh thở dài: Lại còn ghen, còn bảo là không thích.Lâm Nhiễm lật lại: Ngươi còn có mặt mũi mà nói ta sao.Sư huynh ôm má: Ta cũng đâu có thích Lục Cô Duyên a, hắn là người xấu.Lâm Nhiễm rất muốn đánh chết y: Nói tóm lại là trong lòng ta cảm thấy Cơ Vô Tà không phải là người bị thần kinh như vậy.Sư huynh nghiêm túc: Ngươi không biết Cơ Vô Tà trước đây đã từng làm những gì, thực sự là giết người cướp bóc không ác không làm, lấy người sống luyện đan cũng không phải không có khả năng, bất quá mỗi lần có chuyện bị Lục Phiến Môn tra xét tới đều có thuộc hạ đứng ra nhận trách nhiệm, y là cái đồ vô cùng xảo quyệt, ngươi dừng có để mấy thứ giả dối mấy ngày nay mê hoặc, lần sau sư huynh tới sẽ mang cho người một ít hồ sơ cho ngươi xem lại đi.Lâm Nhiễm cắn cắn môi: Nhưng mà y…Sư huynh buồn bã: Lục Phiến Môn của chúng ta có một phản đồ rồi.