Lâm Nhiễm mặc hỉ phục1 đỏ thẫm, ngồi ngay ngắn ở trên giường, cảm thấy sụp đổ. Khoảng nửa tiếng trước, hắn miễn cưỡng chấp nhận sự thật mình đã xuyên qua rồi, tuy rằng chẳng có lý do gì, chỉ là đang nằm trong phòng ngủ ngủ một giấc mà thôi, nhưng mà xuyên qua vốn cũng không cần lý do gì hết. Huống chi Lâm Nhiễm cảm thấy có khi mình lại mang hào quang của nhân vật chính2 mở rộng bàn tay vàng3, từ nay về sau đứng trên đỉnh nhân sinh4. Nhìn tân phòng5 này trang hoàng hoa lệ, bản thân lại mặc hỉ phục, có khi là cưới thiên kim tiểu thư nhà nào đó. Thấy cũng hơi vui vui, hi hi. Nhưng mà mới rồi có một hắc y nhân đột nhiên trèo cửa sổ mà vào, tự xưng là sư huynh của Lâm Nhiễm, thấy Lâm Nhiễm có vẻ còn chưa vào trạng thái6, liền lòng như lửa đốt nói lại một lần nội dung nhiệm vụ, Lâm Nhiễm nhờ vậy mới biết bản thân thì ra vốn là danh bộ từ Lục Phiến Môn7, lần này tới Ma giáo là để nằm vùng. Lâm Nhiễm: Phô trương như vầy, có khi nào tui cưới con gái Ma giáo giáo chủ hông? Sư huynh hoảng loạn…
Chương 41
Gián Điệp Ma Giáo Mỗi Ngày Đều Sơ HởTác giả: Lữ Thiên DậtTruyện Đam Mỹ, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhiễm mặc hỉ phục1 đỏ thẫm, ngồi ngay ngắn ở trên giường, cảm thấy sụp đổ. Khoảng nửa tiếng trước, hắn miễn cưỡng chấp nhận sự thật mình đã xuyên qua rồi, tuy rằng chẳng có lý do gì, chỉ là đang nằm trong phòng ngủ ngủ một giấc mà thôi, nhưng mà xuyên qua vốn cũng không cần lý do gì hết. Huống chi Lâm Nhiễm cảm thấy có khi mình lại mang hào quang của nhân vật chính2 mở rộng bàn tay vàng3, từ nay về sau đứng trên đỉnh nhân sinh4. Nhìn tân phòng5 này trang hoàng hoa lệ, bản thân lại mặc hỉ phục, có khi là cưới thiên kim tiểu thư nhà nào đó. Thấy cũng hơi vui vui, hi hi. Nhưng mà mới rồi có một hắc y nhân đột nhiên trèo cửa sổ mà vào, tự xưng là sư huynh của Lâm Nhiễm, thấy Lâm Nhiễm có vẻ còn chưa vào trạng thái6, liền lòng như lửa đốt nói lại một lần nội dung nhiệm vụ, Lâm Nhiễm nhờ vậy mới biết bản thân thì ra vốn là danh bộ từ Lục Phiến Môn7, lần này tới Ma giáo là để nằm vùng. Lâm Nhiễm: Phô trương như vầy, có khi nào tui cưới con gái Ma giáo giáo chủ hông? Sư huynh hoảng loạn… Sư huynh vui sướng: Ngươi biết hông, lần này chúng ta cuối cùng cũng có thể danh chính ngôn thuận đi bắt Cơ Vô Tà.Lục Cô Duyên cười cười: Bắt y làm chi.Sư huynh: Y không phải là tử địch của ngươi cùng Phương Thanh Trì sao, sao ngươi lại chẳng cao hứng gì hết vậy?Lục Cô Duyên xoa xoa đầu sư huynh: Chuyện hôm nay không phải do y làm.Sư huynh hừ lạnh một tiếng: Ta biết, bất quá mấy năm nay Cơ Vô Tà chuyện ác nào cũng làm, nhưng lần nào cũng có thuộc hạ đứng ra nhận trách nhiệm chúng ta không tìm được chứng cứ, lần này thật vất vả có người muốn hãm hại y, không bằng cứ thuận nước đẩy thuyền trực tiếp bắt luôn.Lục Cô Duyên nhíu nhíu mày, không nói gì.Lúc này có người chọt chọt vai Lâm Nhiễm: Phu nhân.Lâm Nhiễm bị dọa nhảy dựng: Sao ngươi lại tới?Cơ Vô Tà tự tiếu phi tiếu nhìn nhìn sư huynh, lại nhìn nhìn thôn nhỏ đang bốc cháy, thở dài nói: Phu nhân đốt tiền giấy cho nhạc phụ thật không giống ai.Lâm Nhiễm ngoài cười nhưng trong không cười: Tận tận hiếu tâm.Lục Cô Duyên cười ha ha: Hai người các ngươi thật sự là tuyệt phối.Sư huynh cầm chắc chứng cứ trong tay cũng không giả bộ nữa, lầm bà lầm bầm chọt Lục Cô Duyên: Sao ngươi có vẻ quen thuộc với ma đầu này vậy?Lục Cô Duyên nháy nháy mắt với Cơ Vô Tà: Đâu chỉ là rất quen thuộc đâu.Cơ Vô Tà cũng nháy nháy mắt với Lục Cô Duyên mấy cái: Sinh tử chi giao.Sư huynh cùng Lâm Nhiễm: …Cơ Vô Tà lại cười nói: Bên phía Phương đại minh chủ sao rồi?Lục Cô Duyên vẫn một câu đó: Ta vừa mới tới phủ đệ của hắn, bắt một con chuột thả vào trong quần áo của hắn.Cơ Vô Tà: Làm tốt lắm.Lâm Nhiễm: Các ngươi mấy tuổi rồi vậy hả?Lục Cô Duyên nói tiếp: Lúc đó hắn tẩu hỏa nhập ma đang vận công áp chế, không thể phân tâm, con chuột này chui vào người hắn cắn, làm hắn hết hồn kinh mạch nghịch hành (3) chết luôn, ai nhìn thì cũng chỉ sẽ nghĩ là do tự hắn xui xẻo, lúc luyện công vô ý xảy ra sự cố mà thôi.Sư huynh hoảng sợ mặt tái nhợt: Cô Duyên, Phương Thanh Trì không phải bạn tri kỉ của ngươi sao? Sao ngươi lại …Lục Cô Duyên chỉ chỉ Cơ Vô Tà nói: Y mới là bạn tốt của ta.Cơ Vô Tà mỉm cười đảo mắt nhìn ba người, chầm chậm nói từng chữ một: Ta mới là Phương Thanh Trì chân chính.
Sư huynh vui sướng: Ngươi biết hông, lần này chúng ta cuối cùng cũng có thể danh chính ngôn thuận đi bắt Cơ Vô Tà.
Lục Cô Duyên cười cười: Bắt y làm chi.
Sư huynh: Y không phải là tử địch của ngươi cùng Phương Thanh Trì sao, sao ngươi lại chẳng cao hứng gì hết vậy?
Lục Cô Duyên xoa xoa đầu sư huynh: Chuyện hôm nay không phải do y làm.
Sư huynh hừ lạnh một tiếng: Ta biết, bất quá mấy năm nay Cơ Vô Tà chuyện ác nào cũng làm, nhưng lần nào cũng có thuộc hạ đứng ra nhận trách nhiệm chúng ta không tìm được chứng cứ, lần này thật vất vả có người muốn hãm hại y, không bằng cứ thuận nước đẩy thuyền trực tiếp bắt luôn.
Lục Cô Duyên nhíu nhíu mày, không nói gì.
Lúc này có người chọt chọt vai Lâm Nhiễm: Phu nhân.
Lâm Nhiễm bị dọa nhảy dựng: Sao ngươi lại tới?
Cơ Vô Tà tự tiếu phi tiếu nhìn nhìn sư huynh, lại nhìn nhìn thôn nhỏ đang bốc cháy, thở dài nói: Phu nhân đốt tiền giấy cho nhạc phụ thật không giống ai.
Lâm Nhiễm ngoài cười nhưng trong không cười: Tận tận hiếu tâm.
Lục Cô Duyên cười ha ha: Hai người các ngươi thật sự là tuyệt phối.
Sư huynh cầm chắc chứng cứ trong tay cũng không giả bộ nữa, lầm bà lầm bầm chọt Lục Cô Duyên: Sao ngươi có vẻ quen thuộc với ma đầu này vậy?
Lục Cô Duyên nháy nháy mắt với Cơ Vô Tà: Đâu chỉ là rất quen thuộc đâu.
Cơ Vô Tà cũng nháy nháy mắt với Lục Cô Duyên mấy cái: Sinh tử chi giao.
Sư huynh cùng Lâm Nhiễm: …
Cơ Vô Tà lại cười nói: Bên phía Phương đại minh chủ sao rồi?
Lục Cô Duyên vẫn một câu đó: Ta vừa mới tới phủ đệ của hắn, bắt một con chuột thả vào trong quần áo của hắn.
Cơ Vô Tà: Làm tốt lắm.
Lâm Nhiễm: Các ngươi mấy tuổi rồi vậy hả?
Lục Cô Duyên nói tiếp: Lúc đó hắn tẩu hỏa nhập ma đang vận công áp chế, không thể phân tâm, con chuột này chui vào người hắn cắn, làm hắn hết hồn kinh mạch nghịch hành (3) chết luôn, ai nhìn thì cũng chỉ sẽ nghĩ là do tự hắn xui xẻo, lúc luyện công vô ý xảy ra sự cố mà thôi.
Sư huynh hoảng sợ mặt tái nhợt: Cô Duyên, Phương Thanh Trì không phải bạn tri kỉ của ngươi sao? Sao ngươi lại …
Lục Cô Duyên chỉ chỉ Cơ Vô Tà nói: Y mới là bạn tốt của ta.
Cơ Vô Tà mỉm cười đảo mắt nhìn ba người, chầm chậm nói từng chữ một: Ta mới là Phương Thanh Trì chân chính.
Gián Điệp Ma Giáo Mỗi Ngày Đều Sơ HởTác giả: Lữ Thiên DậtTruyện Đam Mỹ, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhiễm mặc hỉ phục1 đỏ thẫm, ngồi ngay ngắn ở trên giường, cảm thấy sụp đổ. Khoảng nửa tiếng trước, hắn miễn cưỡng chấp nhận sự thật mình đã xuyên qua rồi, tuy rằng chẳng có lý do gì, chỉ là đang nằm trong phòng ngủ ngủ một giấc mà thôi, nhưng mà xuyên qua vốn cũng không cần lý do gì hết. Huống chi Lâm Nhiễm cảm thấy có khi mình lại mang hào quang của nhân vật chính2 mở rộng bàn tay vàng3, từ nay về sau đứng trên đỉnh nhân sinh4. Nhìn tân phòng5 này trang hoàng hoa lệ, bản thân lại mặc hỉ phục, có khi là cưới thiên kim tiểu thư nhà nào đó. Thấy cũng hơi vui vui, hi hi. Nhưng mà mới rồi có một hắc y nhân đột nhiên trèo cửa sổ mà vào, tự xưng là sư huynh của Lâm Nhiễm, thấy Lâm Nhiễm có vẻ còn chưa vào trạng thái6, liền lòng như lửa đốt nói lại một lần nội dung nhiệm vụ, Lâm Nhiễm nhờ vậy mới biết bản thân thì ra vốn là danh bộ từ Lục Phiến Môn7, lần này tới Ma giáo là để nằm vùng. Lâm Nhiễm: Phô trương như vầy, có khi nào tui cưới con gái Ma giáo giáo chủ hông? Sư huynh hoảng loạn… Sư huynh vui sướng: Ngươi biết hông, lần này chúng ta cuối cùng cũng có thể danh chính ngôn thuận đi bắt Cơ Vô Tà.Lục Cô Duyên cười cười: Bắt y làm chi.Sư huynh: Y không phải là tử địch của ngươi cùng Phương Thanh Trì sao, sao ngươi lại chẳng cao hứng gì hết vậy?Lục Cô Duyên xoa xoa đầu sư huynh: Chuyện hôm nay không phải do y làm.Sư huynh hừ lạnh một tiếng: Ta biết, bất quá mấy năm nay Cơ Vô Tà chuyện ác nào cũng làm, nhưng lần nào cũng có thuộc hạ đứng ra nhận trách nhiệm chúng ta không tìm được chứng cứ, lần này thật vất vả có người muốn hãm hại y, không bằng cứ thuận nước đẩy thuyền trực tiếp bắt luôn.Lục Cô Duyên nhíu nhíu mày, không nói gì.Lúc này có người chọt chọt vai Lâm Nhiễm: Phu nhân.Lâm Nhiễm bị dọa nhảy dựng: Sao ngươi lại tới?Cơ Vô Tà tự tiếu phi tiếu nhìn nhìn sư huynh, lại nhìn nhìn thôn nhỏ đang bốc cháy, thở dài nói: Phu nhân đốt tiền giấy cho nhạc phụ thật không giống ai.Lâm Nhiễm ngoài cười nhưng trong không cười: Tận tận hiếu tâm.Lục Cô Duyên cười ha ha: Hai người các ngươi thật sự là tuyệt phối.Sư huynh cầm chắc chứng cứ trong tay cũng không giả bộ nữa, lầm bà lầm bầm chọt Lục Cô Duyên: Sao ngươi có vẻ quen thuộc với ma đầu này vậy?Lục Cô Duyên nháy nháy mắt với Cơ Vô Tà: Đâu chỉ là rất quen thuộc đâu.Cơ Vô Tà cũng nháy nháy mắt với Lục Cô Duyên mấy cái: Sinh tử chi giao.Sư huynh cùng Lâm Nhiễm: …Cơ Vô Tà lại cười nói: Bên phía Phương đại minh chủ sao rồi?Lục Cô Duyên vẫn một câu đó: Ta vừa mới tới phủ đệ của hắn, bắt một con chuột thả vào trong quần áo của hắn.Cơ Vô Tà: Làm tốt lắm.Lâm Nhiễm: Các ngươi mấy tuổi rồi vậy hả?Lục Cô Duyên nói tiếp: Lúc đó hắn tẩu hỏa nhập ma đang vận công áp chế, không thể phân tâm, con chuột này chui vào người hắn cắn, làm hắn hết hồn kinh mạch nghịch hành (3) chết luôn, ai nhìn thì cũng chỉ sẽ nghĩ là do tự hắn xui xẻo, lúc luyện công vô ý xảy ra sự cố mà thôi.Sư huynh hoảng sợ mặt tái nhợt: Cô Duyên, Phương Thanh Trì không phải bạn tri kỉ của ngươi sao? Sao ngươi lại …Lục Cô Duyên chỉ chỉ Cơ Vô Tà nói: Y mới là bạn tốt của ta.Cơ Vô Tà mỉm cười đảo mắt nhìn ba người, chầm chậm nói từng chữ một: Ta mới là Phương Thanh Trì chân chính.