Edit: Một Vạn Năm Ánh Sáng Ta tên gọi là Nam Bắc, hai mươi sáu tuổi. Cả đời ta chưa làm được chuyện gì vượt trội hơn người, cũng chưa làm qua chuyện nhỏ nhặt gì khiến cho bản thân nhớ mãi không quên, cuộc sống của ta bình thường mà vô vị, thật giống như một trang giấy trắng, đem giặt đi giặt lại như quần áo đến mười lần đem ra vẫn chỉ là giấy trắng không dấu vết. Ta thường xuyên đi quán bar, quán bar kia mang một cái tên đầy ý vị sâu xa, tên 1999*. Quán bar này so với những quán bar khác cũng không có gì khác nhau. Tiếng người huyên náo, khói thuốc lượn lờ, DJ chơi bản nhạc ồn ào không dứt. Điểm khác thường nhất ở nơi này chính là ẩu đả. Quán bar này mỗi ngày đều có người đánh nhau, lưu manh nhỏ thì chỉ cần nhìn thấy đối phương không vừa mắt liền lập tức gây chuyện đánh nhau, hai bang phái lớn thì bởi vì đối phương nói chuyện bất kính liền động đao động thương. Cơ hồ mỗi ngày đều diễn ra một vài trường hợp khiến cho người ta kinh hãi, hơn nữa mỗi lần đều đánh đến hai bên đầu rơi…

Chương 9

7Tác giả: Tôn Trung Sơn Đích ThươngTruyện Đam Mỹ, Truyện Đoản Văn    Edit: Một Vạn Năm Ánh Sáng Ta tên gọi là Nam Bắc, hai mươi sáu tuổi. Cả đời ta chưa làm được chuyện gì vượt trội hơn người, cũng chưa làm qua chuyện nhỏ nhặt gì khiến cho bản thân nhớ mãi không quên, cuộc sống của ta bình thường mà vô vị, thật giống như một trang giấy trắng, đem giặt đi giặt lại như quần áo đến mười lần đem ra vẫn chỉ là giấy trắng không dấu vết. Ta thường xuyên đi quán bar, quán bar kia mang một cái tên đầy ý vị sâu xa, tên 1999*. Quán bar này so với những quán bar khác cũng không có gì khác nhau. Tiếng người huyên náo, khói thuốc lượn lờ, DJ chơi bản nhạc ồn ào không dứt. Điểm khác thường nhất ở nơi này chính là ẩu đả. Quán bar này mỗi ngày đều có người đánh nhau, lưu manh nhỏ thì chỉ cần nhìn thấy đối phương không vừa mắt liền lập tức gây chuyện đánh nhau, hai bang phái lớn thì bởi vì đối phương nói chuyện bất kính liền động đao động thương. Cơ hồ mỗi ngày đều diễn ra một vài trường hợp khiến cho người ta kinh hãi, hơn nữa mỗi lần đều đánh đến hai bên đầu rơi… Edit: Một Vạn Năm Ánh SángĐêm hôm đó sau khi đưa Lâm Hỉ Hỉ về nhà, ta cùng nàng nói lời chia tay. Nàng vô cùng kinh ngạc nhìn ta, hỏi ta lý do vì sao? Ta nói với nàng, ta đã thích một người khác.Đèn đường mờ ảo chiếu lên trên người Lâm Hỉ Hỉ, lộ ra vẻ yếu ớt, sắc mặt nàng trắng bệch, khi mở miệng nói thanh âm đều run rẩy:“Có thể cho ta biết người đó là ai hay không?”Ta thành thật trả lời:“Hứa Hạo.”Nàng dùng ánh mắt không thể tin mà nhìn ta, thanh âm giống như đang thì thào tự nói:“Nhưng hắn là nam nhân… Ngươi vì sao lại thích hắn?”“Ta không biết”. Ta nói:“Có lẽ là lần đầu tiên ta nhìn thấy hắn, cũng có thể là lần thứ hai gặp lại, cũng có thể……”. Ta dừng một chút, nhìn vào ánh đèn đường nói:“… Là khi ta phát hiện ta đã không thể gặp hắn nữa.”Lâm Hỉ Hỉ nhìn ta, bật khóc, nước mắt theo khoé mi nàng chảy xuống. Ta vươn tay muốn ôm lấy nàng, lại bị nàng đẩy ra, nàng ấm ách mở miệng:“Ngươi so với ai cũng đều tuyệt tình hơn.”Ta im lặng nhìn Lâm Hỉ Hỉ, nàng cũng lẳng lặng nhìn lại ta, rồi nói:“Khi ngươi có trong tay ngươi không biết quý trọng, khi ngươi mất đi ngươi lại hối hận. Tình cảm là dùng để trân trọng, không phải để vui đùa”. Sau đó nàng xoay người rời đi.Ta nhìn theo bóng lưng của Lâm Hỉ Hỉ, bỗng nhiên nhớ đến một vài chuyện cũ: Trần Thăng từng làm ra một chuyện điên rồ. Năm đầu tiên hắn mở một đêm hội ca nhạc, còn giảm giá vé cho tình nhân, mua một vé được hai ghế ngồi, rất nhanh vé liền bán hết sạch, đêm hội ca nhạc đó có tên là “năm sau ngươi còn yêu ta không?”. Năm thứ hai hắn tổ chức nhạc hội, nhạc hội lại dư ra một đống vị trí trống, Trần Thăng nhìn về một khảng ghế trống phía dưới, vẻ mặt bi thương cúi đầu xin lỗi, cuối cùng hát lên một ca khúc “đem đau thương giữ lại cho chính mình”.Tối nay có một mình bỗng cảm thấy cô đơn, năm sau, ngươi còn yêu ta không?

Edit: Một Vạn Năm Ánh Sáng

Đêm hôm đó sau khi đưa Lâm Hỉ Hỉ về nhà, ta cùng nàng nói lời chia tay. Nàng vô cùng kinh ngạc nhìn ta, hỏi ta lý do vì sao? Ta nói với nàng, ta đã thích một người khác.

Đèn đường mờ ảo chiếu lên trên người Lâm Hỉ Hỉ, lộ ra vẻ yếu ớt, sắc mặt nàng trắng bệch, khi mở miệng nói thanh âm đều run rẩy:

“Có thể cho ta biết người đó là ai hay không?”

Ta thành thật trả lời:

“Hứa Hạo.”

Nàng dùng ánh mắt không thể tin mà nhìn ta, thanh âm giống như đang thì thào tự nói:

“Nhưng hắn là nam nhân… Ngươi vì sao lại thích hắn?”

“Ta không biết”. Ta nói:

“Có lẽ là lần đầu tiên ta nhìn thấy hắn, cũng có thể là lần thứ hai gặp lại, cũng có thể……”. Ta dừng một chút, nhìn vào ánh đèn đường nói:

“… Là khi ta phát hiện ta đã không thể gặp hắn nữa.”

Lâm Hỉ Hỉ nhìn ta, bật khóc, nước mắt theo khoé mi nàng chảy xuống. Ta vươn tay muốn ôm lấy nàng, lại bị nàng đẩy ra, nàng ấm ách mở miệng:

“Ngươi so với ai cũng đều tuyệt tình hơn.”

Ta im lặng nhìn Lâm Hỉ Hỉ, nàng cũng lẳng lặng nhìn lại ta, rồi nói:

“Khi ngươi có trong tay ngươi không biết quý trọng, khi ngươi mất đi ngươi lại hối hận. Tình cảm là dùng để trân trọng, không phải để vui đùa”. Sau đó nàng xoay người rời đi.

Ta nhìn theo bóng lưng của Lâm Hỉ Hỉ, bỗng nhiên nhớ đến một vài chuyện cũ: Trần Thăng từng làm ra một chuyện điên rồ. Năm đầu tiên hắn mở một đêm hội ca nhạc, còn giảm giá vé cho tình nhân, mua một vé được hai ghế ngồi, rất nhanh vé liền bán hết sạch, đêm hội ca nhạc đó có tên là “năm sau ngươi còn yêu ta không?”. Năm thứ hai hắn tổ chức nhạc hội, nhạc hội lại dư ra một đống vị trí trống, Trần Thăng nhìn về một khảng ghế trống phía dưới, vẻ mặt bi thương cúi đầu xin lỗi, cuối cùng hát lên một ca khúc “đem đau thương giữ lại cho chính mình”.

Tối nay có một mình bỗng cảm thấy cô đơn, năm sau, ngươi còn yêu ta không?

7Tác giả: Tôn Trung Sơn Đích ThươngTruyện Đam Mỹ, Truyện Đoản Văn    Edit: Một Vạn Năm Ánh Sáng Ta tên gọi là Nam Bắc, hai mươi sáu tuổi. Cả đời ta chưa làm được chuyện gì vượt trội hơn người, cũng chưa làm qua chuyện nhỏ nhặt gì khiến cho bản thân nhớ mãi không quên, cuộc sống của ta bình thường mà vô vị, thật giống như một trang giấy trắng, đem giặt đi giặt lại như quần áo đến mười lần đem ra vẫn chỉ là giấy trắng không dấu vết. Ta thường xuyên đi quán bar, quán bar kia mang một cái tên đầy ý vị sâu xa, tên 1999*. Quán bar này so với những quán bar khác cũng không có gì khác nhau. Tiếng người huyên náo, khói thuốc lượn lờ, DJ chơi bản nhạc ồn ào không dứt. Điểm khác thường nhất ở nơi này chính là ẩu đả. Quán bar này mỗi ngày đều có người đánh nhau, lưu manh nhỏ thì chỉ cần nhìn thấy đối phương không vừa mắt liền lập tức gây chuyện đánh nhau, hai bang phái lớn thì bởi vì đối phương nói chuyện bất kính liền động đao động thương. Cơ hồ mỗi ngày đều diễn ra một vài trường hợp khiến cho người ta kinh hãi, hơn nữa mỗi lần đều đánh đến hai bên đầu rơi… Edit: Một Vạn Năm Ánh SángĐêm hôm đó sau khi đưa Lâm Hỉ Hỉ về nhà, ta cùng nàng nói lời chia tay. Nàng vô cùng kinh ngạc nhìn ta, hỏi ta lý do vì sao? Ta nói với nàng, ta đã thích một người khác.Đèn đường mờ ảo chiếu lên trên người Lâm Hỉ Hỉ, lộ ra vẻ yếu ớt, sắc mặt nàng trắng bệch, khi mở miệng nói thanh âm đều run rẩy:“Có thể cho ta biết người đó là ai hay không?”Ta thành thật trả lời:“Hứa Hạo.”Nàng dùng ánh mắt không thể tin mà nhìn ta, thanh âm giống như đang thì thào tự nói:“Nhưng hắn là nam nhân… Ngươi vì sao lại thích hắn?”“Ta không biết”. Ta nói:“Có lẽ là lần đầu tiên ta nhìn thấy hắn, cũng có thể là lần thứ hai gặp lại, cũng có thể……”. Ta dừng một chút, nhìn vào ánh đèn đường nói:“… Là khi ta phát hiện ta đã không thể gặp hắn nữa.”Lâm Hỉ Hỉ nhìn ta, bật khóc, nước mắt theo khoé mi nàng chảy xuống. Ta vươn tay muốn ôm lấy nàng, lại bị nàng đẩy ra, nàng ấm ách mở miệng:“Ngươi so với ai cũng đều tuyệt tình hơn.”Ta im lặng nhìn Lâm Hỉ Hỉ, nàng cũng lẳng lặng nhìn lại ta, rồi nói:“Khi ngươi có trong tay ngươi không biết quý trọng, khi ngươi mất đi ngươi lại hối hận. Tình cảm là dùng để trân trọng, không phải để vui đùa”. Sau đó nàng xoay người rời đi.Ta nhìn theo bóng lưng của Lâm Hỉ Hỉ, bỗng nhiên nhớ đến một vài chuyện cũ: Trần Thăng từng làm ra một chuyện điên rồ. Năm đầu tiên hắn mở một đêm hội ca nhạc, còn giảm giá vé cho tình nhân, mua một vé được hai ghế ngồi, rất nhanh vé liền bán hết sạch, đêm hội ca nhạc đó có tên là “năm sau ngươi còn yêu ta không?”. Năm thứ hai hắn tổ chức nhạc hội, nhạc hội lại dư ra một đống vị trí trống, Trần Thăng nhìn về một khảng ghế trống phía dưới, vẻ mặt bi thương cúi đầu xin lỗi, cuối cùng hát lên một ca khúc “đem đau thương giữ lại cho chính mình”.Tối nay có một mình bỗng cảm thấy cô đơn, năm sau, ngươi còn yêu ta không?

Chương 9