Giữa hè tháng bảy, trên bầu trời xanh biếc không có một chút mây trôi, ánh nắng mặt trời rực rỡ mà chói mắt nhìn xuống đất đai, trong không khí trôi lơ lửng hương vị ngọt ngào của kem ly cùng dưa hấu. Bạch Tiểu Thỏ ba tuổi, sau khi lần đầu tiên trong đời trải qua việc chuyển nhà, dắt tay mẹ, ngoan ngoãn đi chào hỏi hàng xóm với mẹ. Lại nói, thật ra hàng xóm mới và mẹ Bạch Tiểu Thỏ có quen biết, mẹ của Bạch Tiểu Thỏ kêu Chu Linh, dì hàng xóm mới kia kêu Chu Nguyệt, hai người từ thời cao trung đã có quan hệ tốt như chị em gái, cũng bởi vì họ giống nhau, khiến cho mọi người nghĩ rằng họ là chị em ruột. (nguyên văn là 让别人一度以为她们是亲姐妹: để người khác một lần nghĩ rằng các cô là chị em ruột) Giờ phút này, Bạch Tiểu Thỏ nhìn mẹ mình và dì Chu hăng say nói chuyện phiếm, có chút nhàm chán ngồi ở trên ghế salon của dì hàng xóm mới, trong tay cầm chuối tiêu, trái táo thượng hạng, suy nghĩ nên ăn trái nào trước mới tốt. Nhưng mà còn chưa nghĩ ra kết quả thì đã nghe trên lầu một hồi tiếng bước chân “…
Chương 792: Về nhà!
Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc HắcTác giả: Vong Ký Hô Hấp MiêuTruyện Ngôn TìnhGiữa hè tháng bảy, trên bầu trời xanh biếc không có một chút mây trôi, ánh nắng mặt trời rực rỡ mà chói mắt nhìn xuống đất đai, trong không khí trôi lơ lửng hương vị ngọt ngào của kem ly cùng dưa hấu. Bạch Tiểu Thỏ ba tuổi, sau khi lần đầu tiên trong đời trải qua việc chuyển nhà, dắt tay mẹ, ngoan ngoãn đi chào hỏi hàng xóm với mẹ. Lại nói, thật ra hàng xóm mới và mẹ Bạch Tiểu Thỏ có quen biết, mẹ của Bạch Tiểu Thỏ kêu Chu Linh, dì hàng xóm mới kia kêu Chu Nguyệt, hai người từ thời cao trung đã có quan hệ tốt như chị em gái, cũng bởi vì họ giống nhau, khiến cho mọi người nghĩ rằng họ là chị em ruột. (nguyên văn là 让别人一度以为她们是亲姐妹: để người khác một lần nghĩ rằng các cô là chị em ruột) Giờ phút này, Bạch Tiểu Thỏ nhìn mẹ mình và dì Chu hăng say nói chuyện phiếm, có chút nhàm chán ngồi ở trên ghế salon của dì hàng xóm mới, trong tay cầm chuối tiêu, trái táo thượng hạng, suy nghĩ nên ăn trái nào trước mới tốt. Nhưng mà còn chưa nghĩ ra kết quả thì đã nghe trên lầu một hồi tiếng bước chân “… Editor: MayTiểu Thỏ bị phơi nắng thành khuôn mặt màu lúa mạch đỏ rực, cánh môi bởi vì vừa mới bị anh hôn qua, hơi có chút sưng đỏ, lại có chút ít sáng long lanh, đôi mắt to ướt át tràn đầy đều là sương mù nhìn anh, vẻ mặt có một chút mê mang, có một chút ngượng ngùng, trực tiếp nhìn Trình Chi Ngôn đến hận không thể hiện tại liền hành quyết cô ngay tại chỗ.Nhưng mà đúng là vẫn còn nhịn xuống.Trình Chi Ngôn duỗi tay nhẹ nhàng đụng cánh môi cô một cái, phía trên còn có dấu răng của cô, giọng nói anh cúi đầu hỏi: "Đau không??""Ừ..." Tiểu Thỏ phục hồi tinh thần lại, vẻ mặt ủy khuất nhìn anh."Đau liền tốt, xem lần sau em còn nói loạn không." Trình Chi Ngôn lườm cô một cái, giọng nói trầm trầm nói."Em chỉ đùa một chút thôi..." Tiểu Thỏ đáng thương nhìn anh, nhỏ giọng lầu bầu nói: "Lại nói, phát triển dựa theo nội dung vở kịch bình thường, hẳn là em phát giận với anh, chất vấn album này của anh rốt cuộc là như thế nào, em cũng không có chất vấn anh, còn đứng ở góc độ của anh suy nghĩ dùm anh, sao anh vẫn cắn em nặng như thế!!""Còn nói lung tung!?" Trình Chi Ngôn trừng mắt nhìn cô lần nữa.Tiểu Thỏ bỗng chốc liền chấm dứt chiến tranh.Trình Chi Ngôn nhìn chằm chằm cô hồi lâu, sau đó đi đến bên cạnh bàn làm việc của mình, tiện tay cầm lấy đặt chìa khóa xe ở trên bàn, giọng nói thản nhiên nói với Tiểu Thỏ: "Đi.""A?? Đi chỗ nào nha??" Tiểu Thỏ thấy anh xoay người đi ra ngoài văn phòng, vội vàng đứng lên đuổi kịp."Về nhà!!" Đầu Trình Chi Ngôn cũng không quay lại bỏ lại hai chữ này, thân ảnh không có dừng lại chút nào.Tiểu Thỏ nhắm mắt theo đuôi sau lưng anh, vừa đi về phía thang máy, vừa nhỏ giọng hỏi: "Cái gì kia... Công việc đã làm xong rồi sao?? Hạng mục của các người không có vấn đề chứ??""Ừ." Trình Chi Ngôn rầu rĩ đáp một tiếng, duỗi tay ấn một cái xuống nút thang máy phía dưới."Vậy... vậy tại sao đám người Kỷ Lâm Khải còn chưa đi??" Tiểu Thỏ quay đầu nhìn thoáng qua trong phòng làm việc lớn, đám người Kỷ Lâm Khải, Vương Thước, Trương Vũ Phi còn ngồi ở bên cạnh máy tính, không có bất kỳ bộ dáng muốn rời đi nào."Bọn họ lưu lại khảo nghiệm." Trình Chi Ngôn ngẩng đầu nhìn thoáng qua đèn chỉ thị của thang máy, khi đến một tầng bọn họ, anh trực tiếp đi vào trong thang máy."Hả..." Tiểu Thỏ ngẩn ra, đuổi theo sát.
Editor: May
Tiểu Thỏ bị phơi nắng thành khuôn mặt màu lúa mạch đỏ rực, cánh môi bởi vì vừa mới bị anh hôn qua, hơi có chút sưng đỏ, lại có chút ít sáng long lanh, đôi mắt to ướt át tràn đầy đều là sương mù nhìn anh, vẻ mặt có một chút mê mang, có một chút ngượng ngùng, trực tiếp nhìn Trình Chi Ngôn đến hận không thể hiện tại liền hành quyết cô ngay tại chỗ.
Nhưng mà đúng là vẫn còn nhịn xuống.
Trình Chi Ngôn duỗi tay nhẹ nhàng đụng cánh môi cô một cái, phía trên còn có dấu răng của cô, giọng nói anh cúi đầu hỏi: "Đau không??"
"Ừ..." Tiểu Thỏ phục hồi tinh thần lại, vẻ mặt ủy khuất nhìn anh.
"Đau liền tốt, xem lần sau em còn nói loạn không." Trình Chi Ngôn lườm cô một cái, giọng nói trầm trầm nói.
"Em chỉ đùa một chút thôi..." Tiểu Thỏ đáng thương nhìn anh, nhỏ giọng lầu bầu nói: "Lại nói, phát triển dựa theo nội dung vở kịch bình thường, hẳn là em phát giận với anh, chất vấn album này của anh rốt cuộc là như thế nào, em cũng không có chất vấn anh, còn đứng ở góc độ của anh suy nghĩ dùm anh, sao anh vẫn cắn em nặng như thế!!"
"Còn nói lung tung!?" Trình Chi Ngôn trừng mắt nhìn cô lần nữa.
Tiểu Thỏ bỗng chốc liền chấm dứt chiến tranh.
Trình Chi Ngôn nhìn chằm chằm cô hồi lâu, sau đó đi đến bên cạnh bàn làm việc của mình, tiện tay cầm lấy đặt chìa khóa xe ở trên bàn, giọng nói thản nhiên nói với Tiểu Thỏ: "Đi."
"A?? Đi chỗ nào nha??" Tiểu Thỏ thấy anh xoay người đi ra ngoài văn phòng, vội vàng đứng lên đuổi kịp.
"Về nhà!!" Đầu Trình Chi Ngôn cũng không quay lại bỏ lại hai chữ này, thân ảnh không có dừng lại chút nào.
Tiểu Thỏ nhắm mắt theo đuôi sau lưng anh, vừa đi về phía thang máy, vừa nhỏ giọng hỏi: "Cái gì kia... Công việc đã làm xong rồi sao?? Hạng mục của các người không có vấn đề chứ??"
"Ừ." Trình Chi Ngôn rầu rĩ đáp một tiếng, duỗi tay ấn một cái xuống nút thang máy phía dưới.
"Vậy... vậy tại sao đám người Kỷ Lâm Khải còn chưa đi??" Tiểu Thỏ quay đầu nhìn thoáng qua trong phòng làm việc lớn, đám người Kỷ Lâm Khải, Vương Thước, Trương Vũ Phi còn ngồi ở bên cạnh máy tính, không có bất kỳ bộ dáng muốn rời đi nào.
"Bọn họ lưu lại khảo nghiệm." Trình Chi Ngôn ngẩng đầu nhìn thoáng qua đèn chỉ thị của thang máy, khi đến một tầng bọn họ, anh trực tiếp đi vào trong thang máy.
"Hả..." Tiểu Thỏ ngẩn ra, đuổi theo sát.
Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc HắcTác giả: Vong Ký Hô Hấp MiêuTruyện Ngôn TìnhGiữa hè tháng bảy, trên bầu trời xanh biếc không có một chút mây trôi, ánh nắng mặt trời rực rỡ mà chói mắt nhìn xuống đất đai, trong không khí trôi lơ lửng hương vị ngọt ngào của kem ly cùng dưa hấu. Bạch Tiểu Thỏ ba tuổi, sau khi lần đầu tiên trong đời trải qua việc chuyển nhà, dắt tay mẹ, ngoan ngoãn đi chào hỏi hàng xóm với mẹ. Lại nói, thật ra hàng xóm mới và mẹ Bạch Tiểu Thỏ có quen biết, mẹ của Bạch Tiểu Thỏ kêu Chu Linh, dì hàng xóm mới kia kêu Chu Nguyệt, hai người từ thời cao trung đã có quan hệ tốt như chị em gái, cũng bởi vì họ giống nhau, khiến cho mọi người nghĩ rằng họ là chị em ruột. (nguyên văn là 让别人一度以为她们是亲姐妹: để người khác một lần nghĩ rằng các cô là chị em ruột) Giờ phút này, Bạch Tiểu Thỏ nhìn mẹ mình và dì Chu hăng say nói chuyện phiếm, có chút nhàm chán ngồi ở trên ghế salon của dì hàng xóm mới, trong tay cầm chuối tiêu, trái táo thượng hạng, suy nghĩ nên ăn trái nào trước mới tốt. Nhưng mà còn chưa nghĩ ra kết quả thì đã nghe trên lầu một hồi tiếng bước chân “… Editor: MayTiểu Thỏ bị phơi nắng thành khuôn mặt màu lúa mạch đỏ rực, cánh môi bởi vì vừa mới bị anh hôn qua, hơi có chút sưng đỏ, lại có chút ít sáng long lanh, đôi mắt to ướt át tràn đầy đều là sương mù nhìn anh, vẻ mặt có một chút mê mang, có một chút ngượng ngùng, trực tiếp nhìn Trình Chi Ngôn đến hận không thể hiện tại liền hành quyết cô ngay tại chỗ.Nhưng mà đúng là vẫn còn nhịn xuống.Trình Chi Ngôn duỗi tay nhẹ nhàng đụng cánh môi cô một cái, phía trên còn có dấu răng của cô, giọng nói anh cúi đầu hỏi: "Đau không??""Ừ..." Tiểu Thỏ phục hồi tinh thần lại, vẻ mặt ủy khuất nhìn anh."Đau liền tốt, xem lần sau em còn nói loạn không." Trình Chi Ngôn lườm cô một cái, giọng nói trầm trầm nói."Em chỉ đùa một chút thôi..." Tiểu Thỏ đáng thương nhìn anh, nhỏ giọng lầu bầu nói: "Lại nói, phát triển dựa theo nội dung vở kịch bình thường, hẳn là em phát giận với anh, chất vấn album này của anh rốt cuộc là như thế nào, em cũng không có chất vấn anh, còn đứng ở góc độ của anh suy nghĩ dùm anh, sao anh vẫn cắn em nặng như thế!!""Còn nói lung tung!?" Trình Chi Ngôn trừng mắt nhìn cô lần nữa.Tiểu Thỏ bỗng chốc liền chấm dứt chiến tranh.Trình Chi Ngôn nhìn chằm chằm cô hồi lâu, sau đó đi đến bên cạnh bàn làm việc của mình, tiện tay cầm lấy đặt chìa khóa xe ở trên bàn, giọng nói thản nhiên nói với Tiểu Thỏ: "Đi.""A?? Đi chỗ nào nha??" Tiểu Thỏ thấy anh xoay người đi ra ngoài văn phòng, vội vàng đứng lên đuổi kịp."Về nhà!!" Đầu Trình Chi Ngôn cũng không quay lại bỏ lại hai chữ này, thân ảnh không có dừng lại chút nào.Tiểu Thỏ nhắm mắt theo đuôi sau lưng anh, vừa đi về phía thang máy, vừa nhỏ giọng hỏi: "Cái gì kia... Công việc đã làm xong rồi sao?? Hạng mục của các người không có vấn đề chứ??""Ừ." Trình Chi Ngôn rầu rĩ đáp một tiếng, duỗi tay ấn một cái xuống nút thang máy phía dưới."Vậy... vậy tại sao đám người Kỷ Lâm Khải còn chưa đi??" Tiểu Thỏ quay đầu nhìn thoáng qua trong phòng làm việc lớn, đám người Kỷ Lâm Khải, Vương Thước, Trương Vũ Phi còn ngồi ở bên cạnh máy tính, không có bất kỳ bộ dáng muốn rời đi nào."Bọn họ lưu lại khảo nghiệm." Trình Chi Ngôn ngẩng đầu nhìn thoáng qua đèn chỉ thị của thang máy, khi đến một tầng bọn họ, anh trực tiếp đi vào trong thang máy."Hả..." Tiểu Thỏ ngẩn ra, đuổi theo sát.