Gần đây có ai cảm thấy mình có chút rối loạn chăng? Kiểu như phát điên, mất hồn mất vía ấy. Anh là IT, không có tiền cũng chẳng có thế, lại còn là sự tồn tại nhỏ bé. Đúng rồi, anh cũng chẳng có bạn gái — bất quá cái này đa số IT đều thế, anh cũng không để ý. Nhân sinh dù có khổ thế nào, ít nhất vẫn là có thứ để theo đuổi chứ? Vì vậy trong lòng anh cảm thấy tự do là theo đuổi lớn nhất của nhân sinh, đương nhiên cái kia bao gồm cả — tinh thần và thân thể. Bạn gái hả? Whatever? Trong 24 năm sống trên đời này, anh chỉ biết tán đồng câu nói kia, siêng năng giữ vững. Cho nên, trong lúc chen lấn trong xe buýt ấy, anh quyết định phải ép bản thân cười lên — Ừm, mẹ nó cả đám kia, lão tử đây sống rất tốt! Anh cảm thấy đang tự lừa mình ư, đệt kệ mẹ nó. Sau khi về nhà anh lên mạng mở máy tính vào tài khoản lên trang wed ‘Diễn đàn người tự do’, mở danh sách thư mới gửi tới, sau đó tiện tay mở một cái. “Đại thần đại thần, cầu Human Flesh nha! Đối tượng như sau… Mong được giúp đỡ.” Không sai, anh…

Chương 5: Bước thứ 5

Bị Người Tìm Kiếm Human Flesh, Có Thể Báo Cảnh Sát Chăng?Tác giả: Thế Thượng Chích Hữu Thiên Nhai HảoTruyện Đam MỹGần đây có ai cảm thấy mình có chút rối loạn chăng? Kiểu như phát điên, mất hồn mất vía ấy. Anh là IT, không có tiền cũng chẳng có thế, lại còn là sự tồn tại nhỏ bé. Đúng rồi, anh cũng chẳng có bạn gái — bất quá cái này đa số IT đều thế, anh cũng không để ý. Nhân sinh dù có khổ thế nào, ít nhất vẫn là có thứ để theo đuổi chứ? Vì vậy trong lòng anh cảm thấy tự do là theo đuổi lớn nhất của nhân sinh, đương nhiên cái kia bao gồm cả — tinh thần và thân thể. Bạn gái hả? Whatever? Trong 24 năm sống trên đời này, anh chỉ biết tán đồng câu nói kia, siêng năng giữ vững. Cho nên, trong lúc chen lấn trong xe buýt ấy, anh quyết định phải ép bản thân cười lên — Ừm, mẹ nó cả đám kia, lão tử đây sống rất tốt! Anh cảm thấy đang tự lừa mình ư, đệt kệ mẹ nó. Sau khi về nhà anh lên mạng mở máy tính vào tài khoản lên trang wed ‘Diễn đàn người tự do’, mở danh sách thư mới gửi tới, sau đó tiện tay mở một cái. “Đại thần đại thần, cầu Human Flesh nha! Đối tượng như sau… Mong được giúp đỡ.” Không sai, anh… Bất quá qua mấy tuần bị công việc ép không ngóc đầu dậy nổi. Mà anh cho đến lúc này mới phát hiện, công ty nông nghiệp so với suy nghĩ còn khó nhằn hơn nhiều.Anh đem tên kia đánh hơn 1001 lần trong lòng, vẫn không ngoài dự đoán bị sếp kêu tới phòng làm việc.“Chuyện kia rốt cuộc là sao?”Hắn căn bản là không dư thời gian phí lời. Dưới ông chủ có hơn triệu người, có thể dành thời gian cho anh coi như là nể mặt rất nhiều rồi. Mà anh tất nhiên cũng biết, ông chủ không có chuyện vì chuyện này suy nghĩ nhiều ngày, hắn chỉ cần kết quả thôi.“Ông ấy muốn đổi.” Anh lời ít mà ý nhiều.“ Đừng tưởng rằng cậu là nồng cốt của công ty mà muốn làm gì thì làm.” Hắn nói: “Khách hàng mới là Thượng Đế!”Anh không còn lời gì để nói rồi.Vì vậy đến khi về phòng, anh ngay cả khí lực để bực cũng không có.Anh bây giờ chẳng có tâm trạng để lên chuyến xe buýt số 2 để tìm hiểu nữa rồi.Anh chỉ muốn về nhà, chỉ muốn nằm sấp trên giường lớn, sau đó không nghĩ gì mà đi ngủ.Anh cảm thấy khách hàng thật chó má, ông chủ chó má, công việc cũng chó má! Cứ phải nơm nớp lo sợ, cúi đầu khom lưng, vẫy đuôi cầu xin.Vừa ngẩng đầu lại phát hiện, bọn họ mỗi người đều có quyền phủ quyết cả cuộc đời của mình.Anh mệt đến nỗi không thể cúi người, đành phải dùng chân cậy máy tính ra. Anh dự định chỉ lên diễn đàn nhìn một chút rồi sau đó sẽ biến mất cả một ngày.Mà khi anh mở web lên, gần như lúc đó lại có nhắc nhở có tin nhắn gửi tới.Anh có chút bât ngờ, ‘Em gái hoa si’ ngày hôm nay dĩ nhiên cũng chẳng chờ đợi thêm giây nào.“Đại thần, em hôm nay có chút khổ sở. Hôm nay là sinh nhật anh ấy, nhưng em vẫn không kịp chạy tới lúc công ty anh ấy tan làm. Từ trường học ra đã bị kẹt xe, chờ khi em tới anh ấy đã về tới nhà. Sau đó em đi thêm 2 trạm vừa lên vừa xuống mong có thể gặp được anh ấy. Tiếc quá, em vốn cho rằng hôm nay rất đặc biệt nhưng trên thực tế lại không khác gì bình thường. À đúng rồi, em có gửi quà cho bảo vệ ở tầng 1, có thể mai anh ấy sẽ nhận được.”…Anh không biết bản thân lấy khí lực ở đâu ra, thậm chí chạy cả đêm để lấy lại cái hộp kia.Cả ngày ngơ ngác còn quên đi sinh nhật của mình nữa.Gỡ hộp ra, ngón tay lại có chút run rẩy.Anh đột nhiên cảm thấy được người thích cũng tốt lắm — cho dù là phương thức gì.Quà thật khiến anh bất ngờ.Đó là kính VR thích đã lâu nhưng vẫn chưa định mua. Giá thị trường hơn 10 ngàn 2, là một món xa xỉ.Anh run rẩy mở tin nhắn ra muốn viết lời cảm ơn nhưng vẫn là nhịn xuống.Trong mấy giây ngắn ngủi anh đã nghĩ rất nhiều.Anh muốn đem món quà quá mức xa xỉ này trả lại cô ấy.Anh muốn nhìn thấy mặt cô ấy,Anh cũng muốn mua món quà đáp lễ lại cho cô ấy,Anh muốn nói cho cô ấy biết, mình là người cô ấy vẫn luôn tìm kiếm.Anh muốn nói: “Xin chào, chúng ta làm quen chút đi.”Anh nghĩ nếu một ngày gặp được cô ấy, vây liền cùng cô ấy đi…Anh bị ý nghĩ của mình tự dọa sợ.Sau đó phục hồi tinh thần lại, cũng không cảm thấy có gì quá đáng.

Bất quá qua mấy tuần bị công việc ép không ngóc đầu dậy nổi. Mà anh cho đến lúc này mới phát hiện, công ty nông nghiệp so với suy nghĩ còn khó nhằn hơn nhiều.

Anh đem tên kia đánh hơn 1001 lần trong lòng, vẫn không ngoài dự đoán bị sếp kêu tới phòng làm việc.

“Chuyện kia rốt cuộc là sao?”

Hắn căn bản là không dư thời gian phí lời. Dưới ông chủ có hơn triệu người, có thể dành thời gian cho anh coi như là nể mặt rất nhiều rồi. Mà anh tất nhiên cũng biết, ông chủ không có chuyện vì chuyện này suy nghĩ nhiều ngày, hắn chỉ cần kết quả thôi.

“Ông ấy muốn đổi.” Anh lời ít mà ý nhiều.

“ Đừng tưởng rằng cậu là nồng cốt của công ty mà muốn làm gì thì làm.” Hắn nói: “Khách hàng mới là Thượng Đế!”

Anh không còn lời gì để nói rồi.

Vì vậy đến khi về phòng, anh ngay cả khí lực để bực cũng không có.

Anh bây giờ chẳng có tâm trạng để lên chuyến xe buýt số 2 để tìm hiểu nữa rồi.

Anh chỉ muốn về nhà, chỉ muốn nằm sấp trên giường lớn, sau đó không nghĩ gì mà đi ngủ.

Anh cảm thấy khách hàng thật chó má, ông chủ chó má, công việc cũng chó má! Cứ phải nơm nớp lo sợ, cúi đầu khom lưng, vẫy đuôi cầu xin.

Vừa ngẩng đầu lại phát hiện, bọn họ mỗi người đều có quyền phủ quyết cả cuộc đời của mình.

Anh mệt đến nỗi không thể cúi người, đành phải dùng chân cậy máy tính ra. Anh dự định chỉ lên diễn đàn nhìn một chút rồi sau đó sẽ biến mất cả một ngày.

Mà khi anh mở web lên, gần như lúc đó lại có nhắc nhở có tin nhắn gửi tới.

Anh có chút bât ngờ, ‘Em gái hoa si’ ngày hôm nay dĩ nhiên cũng chẳng chờ đợi thêm giây nào.

“Đại thần, em hôm nay có chút khổ sở. Hôm nay là sinh nhật anh ấy, nhưng em vẫn không kịp chạy tới lúc công ty anh ấy tan làm. Từ trường học ra đã bị kẹt xe, chờ khi em tới anh ấy đã về tới nhà. Sau đó em đi thêm 2 trạm vừa lên vừa xuống mong có thể gặp được anh ấy. Tiếc quá, em vốn cho rằng hôm nay rất đặc biệt nhưng trên thực tế lại không khác gì bình thường. À đúng rồi, em có gửi quà cho bảo vệ ở tầng 1, có thể mai anh ấy sẽ nhận được.”

Anh không biết bản thân lấy khí lực ở đâu ra, thậm chí chạy cả đêm để lấy lại cái hộp kia.

Cả ngày ngơ ngác còn quên đi sinh nhật của mình nữa.

Gỡ hộp ra, ngón tay lại có chút run rẩy.

Anh đột nhiên cảm thấy được người thích cũng tốt lắm — cho dù là phương thức gì.

Quà thật khiến anh bất ngờ.

Đó là kính VR thích đã lâu nhưng vẫn chưa định mua. Giá thị trường hơn 10 ngàn 2, là một món xa xỉ.

Anh run rẩy mở tin nhắn ra muốn viết lời cảm ơn nhưng vẫn là nhịn xuống.

Trong mấy giây ngắn ngủi anh đã nghĩ rất nhiều.

Anh muốn đem món quà quá mức xa xỉ này trả lại cô ấy.

Anh muốn nhìn thấy mặt cô ấy,

Anh cũng muốn mua món quà đáp lễ lại cho cô ấy,

Anh muốn nói cho cô ấy biết, mình là người cô ấy vẫn luôn tìm kiếm.

Anh muốn nói: “Xin chào, chúng ta làm quen chút đi.”

Anh nghĩ nếu một ngày gặp được cô ấy, vây liền cùng cô ấy đi…

Anh bị ý nghĩ của mình tự dọa sợ.

Sau đó phục hồi tinh thần lại, cũng không cảm thấy có gì quá đáng.

Bị Người Tìm Kiếm Human Flesh, Có Thể Báo Cảnh Sát Chăng?Tác giả: Thế Thượng Chích Hữu Thiên Nhai HảoTruyện Đam MỹGần đây có ai cảm thấy mình có chút rối loạn chăng? Kiểu như phát điên, mất hồn mất vía ấy. Anh là IT, không có tiền cũng chẳng có thế, lại còn là sự tồn tại nhỏ bé. Đúng rồi, anh cũng chẳng có bạn gái — bất quá cái này đa số IT đều thế, anh cũng không để ý. Nhân sinh dù có khổ thế nào, ít nhất vẫn là có thứ để theo đuổi chứ? Vì vậy trong lòng anh cảm thấy tự do là theo đuổi lớn nhất của nhân sinh, đương nhiên cái kia bao gồm cả — tinh thần và thân thể. Bạn gái hả? Whatever? Trong 24 năm sống trên đời này, anh chỉ biết tán đồng câu nói kia, siêng năng giữ vững. Cho nên, trong lúc chen lấn trong xe buýt ấy, anh quyết định phải ép bản thân cười lên — Ừm, mẹ nó cả đám kia, lão tử đây sống rất tốt! Anh cảm thấy đang tự lừa mình ư, đệt kệ mẹ nó. Sau khi về nhà anh lên mạng mở máy tính vào tài khoản lên trang wed ‘Diễn đàn người tự do’, mở danh sách thư mới gửi tới, sau đó tiện tay mở một cái. “Đại thần đại thần, cầu Human Flesh nha! Đối tượng như sau… Mong được giúp đỡ.” Không sai, anh… Bất quá qua mấy tuần bị công việc ép không ngóc đầu dậy nổi. Mà anh cho đến lúc này mới phát hiện, công ty nông nghiệp so với suy nghĩ còn khó nhằn hơn nhiều.Anh đem tên kia đánh hơn 1001 lần trong lòng, vẫn không ngoài dự đoán bị sếp kêu tới phòng làm việc.“Chuyện kia rốt cuộc là sao?”Hắn căn bản là không dư thời gian phí lời. Dưới ông chủ có hơn triệu người, có thể dành thời gian cho anh coi như là nể mặt rất nhiều rồi. Mà anh tất nhiên cũng biết, ông chủ không có chuyện vì chuyện này suy nghĩ nhiều ngày, hắn chỉ cần kết quả thôi.“Ông ấy muốn đổi.” Anh lời ít mà ý nhiều.“ Đừng tưởng rằng cậu là nồng cốt của công ty mà muốn làm gì thì làm.” Hắn nói: “Khách hàng mới là Thượng Đế!”Anh không còn lời gì để nói rồi.Vì vậy đến khi về phòng, anh ngay cả khí lực để bực cũng không có.Anh bây giờ chẳng có tâm trạng để lên chuyến xe buýt số 2 để tìm hiểu nữa rồi.Anh chỉ muốn về nhà, chỉ muốn nằm sấp trên giường lớn, sau đó không nghĩ gì mà đi ngủ.Anh cảm thấy khách hàng thật chó má, ông chủ chó má, công việc cũng chó má! Cứ phải nơm nớp lo sợ, cúi đầu khom lưng, vẫy đuôi cầu xin.Vừa ngẩng đầu lại phát hiện, bọn họ mỗi người đều có quyền phủ quyết cả cuộc đời của mình.Anh mệt đến nỗi không thể cúi người, đành phải dùng chân cậy máy tính ra. Anh dự định chỉ lên diễn đàn nhìn một chút rồi sau đó sẽ biến mất cả một ngày.Mà khi anh mở web lên, gần như lúc đó lại có nhắc nhở có tin nhắn gửi tới.Anh có chút bât ngờ, ‘Em gái hoa si’ ngày hôm nay dĩ nhiên cũng chẳng chờ đợi thêm giây nào.“Đại thần, em hôm nay có chút khổ sở. Hôm nay là sinh nhật anh ấy, nhưng em vẫn không kịp chạy tới lúc công ty anh ấy tan làm. Từ trường học ra đã bị kẹt xe, chờ khi em tới anh ấy đã về tới nhà. Sau đó em đi thêm 2 trạm vừa lên vừa xuống mong có thể gặp được anh ấy. Tiếc quá, em vốn cho rằng hôm nay rất đặc biệt nhưng trên thực tế lại không khác gì bình thường. À đúng rồi, em có gửi quà cho bảo vệ ở tầng 1, có thể mai anh ấy sẽ nhận được.”…Anh không biết bản thân lấy khí lực ở đâu ra, thậm chí chạy cả đêm để lấy lại cái hộp kia.Cả ngày ngơ ngác còn quên đi sinh nhật của mình nữa.Gỡ hộp ra, ngón tay lại có chút run rẩy.Anh đột nhiên cảm thấy được người thích cũng tốt lắm — cho dù là phương thức gì.Quà thật khiến anh bất ngờ.Đó là kính VR thích đã lâu nhưng vẫn chưa định mua. Giá thị trường hơn 10 ngàn 2, là một món xa xỉ.Anh run rẩy mở tin nhắn ra muốn viết lời cảm ơn nhưng vẫn là nhịn xuống.Trong mấy giây ngắn ngủi anh đã nghĩ rất nhiều.Anh muốn đem món quà quá mức xa xỉ này trả lại cô ấy.Anh muốn nhìn thấy mặt cô ấy,Anh cũng muốn mua món quà đáp lễ lại cho cô ấy,Anh muốn nói cho cô ấy biết, mình là người cô ấy vẫn luôn tìm kiếm.Anh muốn nói: “Xin chào, chúng ta làm quen chút đi.”Anh nghĩ nếu một ngày gặp được cô ấy, vây liền cùng cô ấy đi…Anh bị ý nghĩ của mình tự dọa sợ.Sau đó phục hồi tinh thần lại, cũng không cảm thấy có gì quá đáng.

Chương 5: Bước thứ 5