Giữa hè tháng bảy, trên bầu trời xanh biếc không có một chút mây trôi, ánh nắng mặt trời rực rỡ mà chói mắt nhìn xuống đất đai, trong không khí trôi lơ lửng hương vị ngọt ngào của kem ly cùng dưa hấu. Bạch Tiểu Thỏ ba tuổi, sau khi lần đầu tiên trong đời trải qua việc chuyển nhà, dắt tay mẹ, ngoan ngoãn đi chào hỏi hàng xóm với mẹ. Lại nói, thật ra hàng xóm mới và mẹ Bạch Tiểu Thỏ có quen biết, mẹ của Bạch Tiểu Thỏ kêu Chu Linh, dì hàng xóm mới kia kêu Chu Nguyệt, hai người từ thời cao trung đã có quan hệ tốt như chị em gái, cũng bởi vì họ giống nhau, khiến cho mọi người nghĩ rằng họ là chị em ruột. (nguyên văn là 让别人一度以为她们是亲姐妹: để người khác một lần nghĩ rằng các cô là chị em ruột) Giờ phút này, Bạch Tiểu Thỏ nhìn mẹ mình và dì Chu hăng say nói chuyện phiếm, có chút nhàm chán ngồi ở trên ghế salon của dì hàng xóm mới, trong tay cầm chuối tiêu, trái táo thượng hạng, suy nghĩ nên ăn trái nào trước mới tốt. Nhưng mà còn chưa nghĩ ra kết quả thì đã nghe trên lầu một hồi tiếng bước chân “…
Chương 1020: Khách sạn năm sao
Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc HắcTác giả: Vong Ký Hô Hấp MiêuTruyện Ngôn TìnhGiữa hè tháng bảy, trên bầu trời xanh biếc không có một chút mây trôi, ánh nắng mặt trời rực rỡ mà chói mắt nhìn xuống đất đai, trong không khí trôi lơ lửng hương vị ngọt ngào của kem ly cùng dưa hấu. Bạch Tiểu Thỏ ba tuổi, sau khi lần đầu tiên trong đời trải qua việc chuyển nhà, dắt tay mẹ, ngoan ngoãn đi chào hỏi hàng xóm với mẹ. Lại nói, thật ra hàng xóm mới và mẹ Bạch Tiểu Thỏ có quen biết, mẹ của Bạch Tiểu Thỏ kêu Chu Linh, dì hàng xóm mới kia kêu Chu Nguyệt, hai người từ thời cao trung đã có quan hệ tốt như chị em gái, cũng bởi vì họ giống nhau, khiến cho mọi người nghĩ rằng họ là chị em ruột. (nguyên văn là 让别人一度以为她们是亲姐妹: để người khác một lần nghĩ rằng các cô là chị em ruột) Giờ phút này, Bạch Tiểu Thỏ nhìn mẹ mình và dì Chu hăng say nói chuyện phiếm, có chút nhàm chán ngồi ở trên ghế salon của dì hàng xóm mới, trong tay cầm chuối tiêu, trái táo thượng hạng, suy nghĩ nên ăn trái nào trước mới tốt. Nhưng mà còn chưa nghĩ ra kết quả thì đã nghe trên lầu một hồi tiếng bước chân “… Editor: MaySau đó... Cô liền nhìn thấy chiếc xe Ferrari màu đỏ kia, đang chậm rãi chuyển xe, chuyển xe... Cuối cùng, chặn đến trước mặt mình, ngừng lại.Cửa sổ xe tay lái phụ hạ xuống, Lâm Sở Sở ngồi trên ghế lái, đang xoay đầu lại mỉm cười ngọt ngào với cô."Lâm Sở Sở!?" Tiểu Thỏ sững sờ một chút, có chút không dám tin nhin cô ấy."Lên xe nha, còn thất thần làm gì." Lâm Sở Sở gỡ kính râm đeo ở trên sống mũi lên, ngoắc ngoắc ngón tay với Tiểu Thỏ, cười híp mắt nói.Giờ phút này Tiểu Thỏ vẫn còn khiếp sợ, cô duỗi tay kéo cửa xe chỗ ngồi cạnh tài xế ra, sau đó ngồi xuống."Dây an toàn cài tốt chưa, cài tốt chúng ta liền đi thôi." Lâm Sở Sở xoay đầu lại, tiện tay gỡ kính râm xuống, hỏi Tiểu Thỏ."Cài xong rồi..." Tiểu Thỏ gật gật đầu."Vậy đi thôi." Lâm Sở Sở giẫm xuống chân ga, động cơ phát ra tiếng vang ầm ầm, sau đó, xe tựa như mũi tên rời dây cung, chạy toán loạn ra ngoài."..." Tiểu Thỏ duỗi tay nắm thanh nắm tay, cắn chặt răng, mắt thấy xe thể thao màu đỏ cô ấy lái chạy toán loạn bốn phía trong dòng xe cộ, chỉ cảm giác trái tim nhỏ của mình căng thẳng đến đều nhanh muốn nhảy ra. Xe cuối cùng ngừng lại ở phía trước khách sạn năm sao sang trọng nhất thành phố Z.Tiểu Thỏ quay đầu, nhìn khách sạn lớn ánh sáng sáng chói ngoài cửa xe, chần chờ hỏi: "Đến rồi??""Đến, xuống xe đi." Lâm Sở Sở duỗi tay đẩy cửa xe ra, sau đó đi vòng qua bên kia xe, thuận tiện cũng giúp Tiểu Thỏ mở cửa xe ra, sau đó cầm chìa khóa xe trong tay giao cho người giữ cửa, để anh ta giúp mình đi đổ xe.Mà cô lại là kéo cánh tay Tiểu Thỏ, xinh đẹp giẫm giày cao gót, đi vào."Cách ăn mặc này của tôi... Có phải không quá thích hợp với nơi này rồi không??" Tiểu Thỏ cúi đầu, nhìn thoáng qua áo lông màu trắng của mình, quần jean màu đen, còn có ủng tuyết màu cà phê đất, lại quay đầu nhìn nhìn Lâm Sở Sở bên cạnh, "Người ta sẽ không không cho tôi vào đi chứ??"Trời lạnh như thế này, cô ấy cũng chỉ mặc một váy liền áo lộ lưng màu đỏ thẫm, quần áo cắt khéo léo, sít sao bao vây lấy dáng người linh lung hấp dẫn của cô, trên đùi mang tất chân màu da hơi mỏng, dưới chân là một đôi giày cao gót khảm kim cương cao màu đen.
Editor: May
Sau đó... Cô liền nhìn thấy chiếc xe Ferrari màu đỏ kia, đang chậm rãi chuyển xe, chuyển xe... Cuối cùng, chặn đến trước mặt mình, ngừng lại.
Cửa sổ xe tay lái phụ hạ xuống, Lâm Sở Sở ngồi trên ghế lái, đang xoay đầu lại mỉm cười ngọt ngào với cô.
"Lâm Sở Sở!?" Tiểu Thỏ sững sờ một chút, có chút không dám tin nhin cô ấy.
"Lên xe nha, còn thất thần làm gì." Lâm Sở Sở gỡ kính râm đeo ở trên sống mũi lên, ngoắc ngoắc ngón tay với Tiểu Thỏ, cười híp mắt nói.
Giờ phút này Tiểu Thỏ vẫn còn khiếp sợ, cô duỗi tay kéo cửa xe chỗ ngồi cạnh tài xế ra, sau đó ngồi xuống.
"Dây an toàn cài tốt chưa, cài tốt chúng ta liền đi thôi." Lâm Sở Sở xoay đầu lại, tiện tay gỡ kính râm xuống, hỏi Tiểu Thỏ.
"Cài xong rồi..." Tiểu Thỏ gật gật đầu.
"Vậy đi thôi." Lâm Sở Sở giẫm xuống chân ga, động cơ phát ra tiếng vang ầm ầm, sau đó, xe tựa như mũi tên rời dây cung, chạy toán loạn ra ngoài.
"..." Tiểu Thỏ duỗi tay nắm thanh nắm tay, cắn chặt răng, mắt thấy xe thể thao màu đỏ cô ấy lái chạy toán loạn bốn phía trong dòng xe cộ, chỉ cảm giác trái tim nhỏ của mình căng thẳng đến đều nhanh muốn nhảy ra.
Xe cuối cùng ngừng lại ở phía trước khách sạn năm sao sang trọng nhất thành phố Z.
Tiểu Thỏ quay đầu, nhìn khách sạn lớn ánh sáng sáng chói ngoài cửa xe, chần chờ hỏi: "Đến rồi??"
"Đến, xuống xe đi." Lâm Sở Sở duỗi tay đẩy cửa xe ra, sau đó đi vòng qua bên kia xe, thuận tiện cũng giúp Tiểu Thỏ mở cửa xe ra, sau đó cầm chìa khóa xe trong tay giao cho người giữ cửa, để anh ta giúp mình đi đổ xe.
Mà cô lại là kéo cánh tay Tiểu Thỏ, xinh đẹp giẫm giày cao gót, đi vào.
"Cách ăn mặc này của tôi... Có phải không quá thích hợp với nơi này rồi không??" Tiểu Thỏ cúi đầu, nhìn thoáng qua áo lông màu trắng của mình, quần jean màu đen, còn có ủng tuyết màu cà phê đất, lại quay đầu nhìn nhìn Lâm Sở Sở bên cạnh, "Người ta sẽ không không cho tôi vào đi chứ??"
Trời lạnh như thế này, cô ấy cũng chỉ mặc một váy liền áo lộ lưng màu đỏ thẫm, quần áo cắt khéo léo, sít sao bao vây lấy dáng người linh lung hấp dẫn của cô, trên đùi mang tất chân màu da hơi mỏng, dưới chân là một đôi giày cao gót khảm kim cương cao màu đen.
Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc HắcTác giả: Vong Ký Hô Hấp MiêuTruyện Ngôn TìnhGiữa hè tháng bảy, trên bầu trời xanh biếc không có một chút mây trôi, ánh nắng mặt trời rực rỡ mà chói mắt nhìn xuống đất đai, trong không khí trôi lơ lửng hương vị ngọt ngào của kem ly cùng dưa hấu. Bạch Tiểu Thỏ ba tuổi, sau khi lần đầu tiên trong đời trải qua việc chuyển nhà, dắt tay mẹ, ngoan ngoãn đi chào hỏi hàng xóm với mẹ. Lại nói, thật ra hàng xóm mới và mẹ Bạch Tiểu Thỏ có quen biết, mẹ của Bạch Tiểu Thỏ kêu Chu Linh, dì hàng xóm mới kia kêu Chu Nguyệt, hai người từ thời cao trung đã có quan hệ tốt như chị em gái, cũng bởi vì họ giống nhau, khiến cho mọi người nghĩ rằng họ là chị em ruột. (nguyên văn là 让别人一度以为她们是亲姐妹: để người khác một lần nghĩ rằng các cô là chị em ruột) Giờ phút này, Bạch Tiểu Thỏ nhìn mẹ mình và dì Chu hăng say nói chuyện phiếm, có chút nhàm chán ngồi ở trên ghế salon của dì hàng xóm mới, trong tay cầm chuối tiêu, trái táo thượng hạng, suy nghĩ nên ăn trái nào trước mới tốt. Nhưng mà còn chưa nghĩ ra kết quả thì đã nghe trên lầu một hồi tiếng bước chân “… Editor: MaySau đó... Cô liền nhìn thấy chiếc xe Ferrari màu đỏ kia, đang chậm rãi chuyển xe, chuyển xe... Cuối cùng, chặn đến trước mặt mình, ngừng lại.Cửa sổ xe tay lái phụ hạ xuống, Lâm Sở Sở ngồi trên ghế lái, đang xoay đầu lại mỉm cười ngọt ngào với cô."Lâm Sở Sở!?" Tiểu Thỏ sững sờ một chút, có chút không dám tin nhin cô ấy."Lên xe nha, còn thất thần làm gì." Lâm Sở Sở gỡ kính râm đeo ở trên sống mũi lên, ngoắc ngoắc ngón tay với Tiểu Thỏ, cười híp mắt nói.Giờ phút này Tiểu Thỏ vẫn còn khiếp sợ, cô duỗi tay kéo cửa xe chỗ ngồi cạnh tài xế ra, sau đó ngồi xuống."Dây an toàn cài tốt chưa, cài tốt chúng ta liền đi thôi." Lâm Sở Sở xoay đầu lại, tiện tay gỡ kính râm xuống, hỏi Tiểu Thỏ."Cài xong rồi..." Tiểu Thỏ gật gật đầu."Vậy đi thôi." Lâm Sở Sở giẫm xuống chân ga, động cơ phát ra tiếng vang ầm ầm, sau đó, xe tựa như mũi tên rời dây cung, chạy toán loạn ra ngoài."..." Tiểu Thỏ duỗi tay nắm thanh nắm tay, cắn chặt răng, mắt thấy xe thể thao màu đỏ cô ấy lái chạy toán loạn bốn phía trong dòng xe cộ, chỉ cảm giác trái tim nhỏ của mình căng thẳng đến đều nhanh muốn nhảy ra. Xe cuối cùng ngừng lại ở phía trước khách sạn năm sao sang trọng nhất thành phố Z.Tiểu Thỏ quay đầu, nhìn khách sạn lớn ánh sáng sáng chói ngoài cửa xe, chần chờ hỏi: "Đến rồi??""Đến, xuống xe đi." Lâm Sở Sở duỗi tay đẩy cửa xe ra, sau đó đi vòng qua bên kia xe, thuận tiện cũng giúp Tiểu Thỏ mở cửa xe ra, sau đó cầm chìa khóa xe trong tay giao cho người giữ cửa, để anh ta giúp mình đi đổ xe.Mà cô lại là kéo cánh tay Tiểu Thỏ, xinh đẹp giẫm giày cao gót, đi vào."Cách ăn mặc này của tôi... Có phải không quá thích hợp với nơi này rồi không??" Tiểu Thỏ cúi đầu, nhìn thoáng qua áo lông màu trắng của mình, quần jean màu đen, còn có ủng tuyết màu cà phê đất, lại quay đầu nhìn nhìn Lâm Sở Sở bên cạnh, "Người ta sẽ không không cho tôi vào đi chứ??"Trời lạnh như thế này, cô ấy cũng chỉ mặc một váy liền áo lộ lưng màu đỏ thẫm, quần áo cắt khéo léo, sít sao bao vây lấy dáng người linh lung hấp dẫn của cô, trên đùi mang tất chân màu da hơi mỏng, dưới chân là một đôi giày cao gót khảm kim cương cao màu đen.