Giữa hè tháng bảy, trên bầu trời xanh biếc không có một chút mây trôi, ánh nắng mặt trời rực rỡ mà chói mắt nhìn xuống đất đai, trong không khí trôi lơ lửng hương vị ngọt ngào của kem ly cùng dưa hấu. Bạch Tiểu Thỏ ba tuổi, sau khi lần đầu tiên trong đời trải qua việc chuyển nhà, dắt tay mẹ, ngoan ngoãn đi chào hỏi hàng xóm với mẹ. Lại nói, thật ra hàng xóm mới và mẹ Bạch Tiểu Thỏ có quen biết, mẹ của Bạch Tiểu Thỏ kêu Chu Linh, dì hàng xóm mới kia kêu Chu Nguyệt, hai người từ thời cao trung đã có quan hệ tốt như chị em gái, cũng bởi vì họ giống nhau, khiến cho mọi người nghĩ rằng họ là chị em ruột. (nguyên văn là 让别人一度以为她们是亲姐妹: để người khác một lần nghĩ rằng các cô là chị em ruột) Giờ phút này, Bạch Tiểu Thỏ nhìn mẹ mình và dì Chu hăng say nói chuyện phiếm, có chút nhàm chán ngồi ở trên ghế salon của dì hàng xóm mới, trong tay cầm chuối tiêu, trái táo thượng hạng, suy nghĩ nên ăn trái nào trước mới tốt. Nhưng mà còn chưa nghĩ ra kết quả thì đã nghe trên lầu một hồi tiếng bước chân “…

Chương 1021: Champagne hay là rượu nho?

Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc HắcTác giả: Vong Ký Hô Hấp MiêuTruyện Ngôn TìnhGiữa hè tháng bảy, trên bầu trời xanh biếc không có một chút mây trôi, ánh nắng mặt trời rực rỡ mà chói mắt nhìn xuống đất đai, trong không khí trôi lơ lửng hương vị ngọt ngào của kem ly cùng dưa hấu. Bạch Tiểu Thỏ ba tuổi, sau khi lần đầu tiên trong đời trải qua việc chuyển nhà, dắt tay mẹ, ngoan ngoãn đi chào hỏi hàng xóm với mẹ. Lại nói, thật ra hàng xóm mới và mẹ Bạch Tiểu Thỏ có quen biết, mẹ của Bạch Tiểu Thỏ kêu Chu Linh, dì hàng xóm mới kia kêu Chu Nguyệt, hai người từ thời cao trung đã có quan hệ tốt như chị em gái, cũng bởi vì họ giống nhau, khiến cho mọi người nghĩ rằng họ là chị em ruột. (nguyên văn là 让别人一度以为她们是亲姐妹: để người khác một lần nghĩ rằng các cô là chị em ruột) Giờ phút này, Bạch Tiểu Thỏ nhìn mẹ mình và dì Chu hăng say nói chuyện phiếm, có chút nhàm chán ngồi ở trên ghế salon của dì hàng xóm mới, trong tay cầm chuối tiêu, trái táo thượng hạng, suy nghĩ nên ăn trái nào trước mới tốt. Nhưng mà còn chưa nghĩ ra kết quả thì đã nghe trên lầu một hồi tiếng bước chân “… Editor: MayTrên người cô ấy thứ duy nhất có thể chống lạnh, đại khái chính là một cái áo choàng da kiểu ngắn."Không có chuyện gì." Lâm Sở Sở quay đầu nhìn Tiểu Thỏ một cái, cười híp mắt nói: "Cô lại không có quần áo không chỉnh tề, người ta làm sao không cho cô đi vào chứ, lại nói, tất cả mọi người đều đến ăn cơm, có cái gì thích hợp với không thích hợp, dù sao người mặc thành như tôi, mới là số ít nha.""Ách... Ha ha ha..." Tiểu Thỏ hướng cười khan với cô ấy vài tiếng, thuận tiện quay đầu quan sát người bốn phía, ừ... cũng may, vẫn có người mặc đồ bông vải, áo lông đến ăn cơm."Lâm tiểu thư, phòng riêng cô đặt đã chuẩn bị tốt cho cô, mời đi theo tôi." Các cô vừa đi vào cửa chính, một phục vụ mặc com lê đen áo sơ mi trắng liền cung kính cúi mình chào Lâm Sở Sở, sau đó mang các cô đi về phía trước.Lâm Sở Sở kéo cánh tay Tiểu Thỏ, giẫm đạp giày cao gót đi vào bên trong.Tiến vào phòng riêng Lâm Sở Sở đặt, Tiểu Thỏ nhìn vòng quanh bốn phía một chút, nhịn không được chậc chậc luỡi.Ba mặt phòng riêng đều là cửa sổ thủy tinh sát đất, cảnh đêm cả thành phố, gần như là nhìn một cái liền không xót gì nhét vào đáy mắt, dựa vào bên cạnh chính giữa cửa kính, đặt một cái bàn ăn, trên bàn cơm, hoa tươi nở rộ, nến cháy, đốt hương thơm, âm nhạc chảy xuôi, lập tức làm cho người ta có một loại cảm thụ tinh thần sảng khoái.Trong phòng mở máy sưởi cực kỳ tràn đầy, Tiểu Thỏ mới vào một lát, liền nhịn không được đều cởi khăn quàng cổ, mũ còn có áo khoác lông vũ ra.Lâm Sở Sở cũng thoát áo da trên người mình, lại ngồi xuống ở trước bàn ăn."Tiểu Thỏ Tử, ngồi đi." Lâm Sở Sở quay đầu, nhìn Tiểu Thỏ đứng ở tại chỗ không nhúc nhích, cười cười với cô nói."A..." Tiểu Thỏ có chút thấp thỏm bất an ngồi xuống ở Sở đối diện Lâm Sở."Uống chút gì không? Champagne hay là rượu nho??" Lâm Sở Sở vừa vẫy vẫy tay với phục vụ, vừa hỏi Tiểu Thỏ."Ách... tôi không uống rượu, tôi uống đồ uống là được rồi." Tiểu Thỏ lắc lắc đầu nói.

Editor: May

Trên người cô ấy thứ duy nhất có thể chống lạnh, đại khái chính là một cái áo choàng da kiểu ngắn.

"Không có chuyện gì." Lâm Sở Sở quay đầu nhìn Tiểu Thỏ một cái, cười híp mắt nói: "Cô lại không có quần áo không chỉnh tề, người ta làm sao không cho cô đi vào chứ, lại nói, tất cả mọi người đều đến ăn cơm, có cái gì thích hợp với không thích hợp, dù sao người mặc thành như tôi, mới là số ít nha."

"Ách... Ha ha ha..." Tiểu Thỏ hướng cười khan với cô ấy vài tiếng, thuận tiện quay đầu quan sát người bốn phía, ừ... cũng may, vẫn có người mặc đồ bông vải, áo lông đến ăn cơm.

"Lâm tiểu thư, phòng riêng cô đặt đã chuẩn bị tốt cho cô, mời đi theo tôi." Các cô vừa đi vào cửa chính, một phục vụ mặc com lê đen áo sơ mi trắng liền cung kính cúi mình chào Lâm Sở Sở, sau đó mang các cô đi về phía trước.

Lâm Sở Sở kéo cánh tay Tiểu Thỏ, giẫm đạp giày cao gót đi vào bên trong.

Tiến vào phòng riêng Lâm Sở Sở đặt, Tiểu Thỏ nhìn vòng quanh bốn phía một chút, nhịn không được chậc chậc luỡi.

Ba mặt phòng riêng đều là cửa sổ thủy tinh sát đất, cảnh đêm cả thành phố, gần như là nhìn một cái liền không xót gì nhét vào đáy mắt, dựa vào bên cạnh chính giữa cửa kính, đặt một cái bàn ăn, trên bàn cơm, hoa tươi nở rộ, nến cháy, đốt hương thơm, âm nhạc chảy xuôi, lập tức làm cho người ta có một loại cảm thụ tinh thần sảng khoái.

Trong phòng mở máy sưởi cực kỳ tràn đầy, Tiểu Thỏ mới vào một lát, liền nhịn không được đều cởi khăn quàng cổ, mũ còn có áo khoác lông vũ ra.

Lâm Sở Sở cũng thoát áo da trên người mình, lại ngồi xuống ở trước bàn ăn.

"Tiểu Thỏ Tử, ngồi đi." Lâm Sở Sở quay đầu, nhìn Tiểu Thỏ đứng ở tại chỗ không nhúc nhích, cười cười với cô nói.

"A..." Tiểu Thỏ có chút thấp thỏm bất an ngồi xuống ở Sở đối diện Lâm Sở.

"Uống chút gì không? Champagne hay là rượu nho??" Lâm Sở Sở vừa vẫy vẫy tay với phục vụ, vừa hỏi Tiểu Thỏ.

"Ách... tôi không uống rượu, tôi uống đồ uống là được rồi." Tiểu Thỏ lắc lắc đầu nói.

Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc HắcTác giả: Vong Ký Hô Hấp MiêuTruyện Ngôn TìnhGiữa hè tháng bảy, trên bầu trời xanh biếc không có một chút mây trôi, ánh nắng mặt trời rực rỡ mà chói mắt nhìn xuống đất đai, trong không khí trôi lơ lửng hương vị ngọt ngào của kem ly cùng dưa hấu. Bạch Tiểu Thỏ ba tuổi, sau khi lần đầu tiên trong đời trải qua việc chuyển nhà, dắt tay mẹ, ngoan ngoãn đi chào hỏi hàng xóm với mẹ. Lại nói, thật ra hàng xóm mới và mẹ Bạch Tiểu Thỏ có quen biết, mẹ của Bạch Tiểu Thỏ kêu Chu Linh, dì hàng xóm mới kia kêu Chu Nguyệt, hai người từ thời cao trung đã có quan hệ tốt như chị em gái, cũng bởi vì họ giống nhau, khiến cho mọi người nghĩ rằng họ là chị em ruột. (nguyên văn là 让别人一度以为她们是亲姐妹: để người khác một lần nghĩ rằng các cô là chị em ruột) Giờ phút này, Bạch Tiểu Thỏ nhìn mẹ mình và dì Chu hăng say nói chuyện phiếm, có chút nhàm chán ngồi ở trên ghế salon của dì hàng xóm mới, trong tay cầm chuối tiêu, trái táo thượng hạng, suy nghĩ nên ăn trái nào trước mới tốt. Nhưng mà còn chưa nghĩ ra kết quả thì đã nghe trên lầu một hồi tiếng bước chân “… Editor: MayTrên người cô ấy thứ duy nhất có thể chống lạnh, đại khái chính là một cái áo choàng da kiểu ngắn."Không có chuyện gì." Lâm Sở Sở quay đầu nhìn Tiểu Thỏ một cái, cười híp mắt nói: "Cô lại không có quần áo không chỉnh tề, người ta làm sao không cho cô đi vào chứ, lại nói, tất cả mọi người đều đến ăn cơm, có cái gì thích hợp với không thích hợp, dù sao người mặc thành như tôi, mới là số ít nha.""Ách... Ha ha ha..." Tiểu Thỏ hướng cười khan với cô ấy vài tiếng, thuận tiện quay đầu quan sát người bốn phía, ừ... cũng may, vẫn có người mặc đồ bông vải, áo lông đến ăn cơm."Lâm tiểu thư, phòng riêng cô đặt đã chuẩn bị tốt cho cô, mời đi theo tôi." Các cô vừa đi vào cửa chính, một phục vụ mặc com lê đen áo sơ mi trắng liền cung kính cúi mình chào Lâm Sở Sở, sau đó mang các cô đi về phía trước.Lâm Sở Sở kéo cánh tay Tiểu Thỏ, giẫm đạp giày cao gót đi vào bên trong.Tiến vào phòng riêng Lâm Sở Sở đặt, Tiểu Thỏ nhìn vòng quanh bốn phía một chút, nhịn không được chậc chậc luỡi.Ba mặt phòng riêng đều là cửa sổ thủy tinh sát đất, cảnh đêm cả thành phố, gần như là nhìn một cái liền không xót gì nhét vào đáy mắt, dựa vào bên cạnh chính giữa cửa kính, đặt một cái bàn ăn, trên bàn cơm, hoa tươi nở rộ, nến cháy, đốt hương thơm, âm nhạc chảy xuôi, lập tức làm cho người ta có một loại cảm thụ tinh thần sảng khoái.Trong phòng mở máy sưởi cực kỳ tràn đầy, Tiểu Thỏ mới vào một lát, liền nhịn không được đều cởi khăn quàng cổ, mũ còn có áo khoác lông vũ ra.Lâm Sở Sở cũng thoát áo da trên người mình, lại ngồi xuống ở trước bàn ăn."Tiểu Thỏ Tử, ngồi đi." Lâm Sở Sở quay đầu, nhìn Tiểu Thỏ đứng ở tại chỗ không nhúc nhích, cười cười với cô nói."A..." Tiểu Thỏ có chút thấp thỏm bất an ngồi xuống ở Sở đối diện Lâm Sở."Uống chút gì không? Champagne hay là rượu nho??" Lâm Sở Sở vừa vẫy vẫy tay với phục vụ, vừa hỏi Tiểu Thỏ."Ách... tôi không uống rượu, tôi uống đồ uống là được rồi." Tiểu Thỏ lắc lắc đầu nói.

Chương 1021: Champagne hay là rượu nho?