Giữa hè tháng bảy, trên bầu trời xanh biếc không có một chút mây trôi, ánh nắng mặt trời rực rỡ mà chói mắt nhìn xuống đất đai, trong không khí trôi lơ lửng hương vị ngọt ngào của kem ly cùng dưa hấu. Bạch Tiểu Thỏ ba tuổi, sau khi lần đầu tiên trong đời trải qua việc chuyển nhà, dắt tay mẹ, ngoan ngoãn đi chào hỏi hàng xóm với mẹ. Lại nói, thật ra hàng xóm mới và mẹ Bạch Tiểu Thỏ có quen biết, mẹ của Bạch Tiểu Thỏ kêu Chu Linh, dì hàng xóm mới kia kêu Chu Nguyệt, hai người từ thời cao trung đã có quan hệ tốt như chị em gái, cũng bởi vì họ giống nhau, khiến cho mọi người nghĩ rằng họ là chị em ruột. (nguyên văn là 让别人一度以为她们是亲姐妹: để người khác một lần nghĩ rằng các cô là chị em ruột) Giờ phút này, Bạch Tiểu Thỏ nhìn mẹ mình và dì Chu hăng say nói chuyện phiếm, có chút nhàm chán ngồi ở trên ghế salon của dì hàng xóm mới, trong tay cầm chuối tiêu, trái táo thượng hạng, suy nghĩ nên ăn trái nào trước mới tốt. Nhưng mà còn chưa nghĩ ra kết quả thì đã nghe trên lầu một hồi tiếng bước chân “…

Chương 1091: Còn ăn nổi không?

Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc HắcTác giả: Vong Ký Hô Hấp MiêuTruyện Ngôn TìnhGiữa hè tháng bảy, trên bầu trời xanh biếc không có một chút mây trôi, ánh nắng mặt trời rực rỡ mà chói mắt nhìn xuống đất đai, trong không khí trôi lơ lửng hương vị ngọt ngào của kem ly cùng dưa hấu. Bạch Tiểu Thỏ ba tuổi, sau khi lần đầu tiên trong đời trải qua việc chuyển nhà, dắt tay mẹ, ngoan ngoãn đi chào hỏi hàng xóm với mẹ. Lại nói, thật ra hàng xóm mới và mẹ Bạch Tiểu Thỏ có quen biết, mẹ của Bạch Tiểu Thỏ kêu Chu Linh, dì hàng xóm mới kia kêu Chu Nguyệt, hai người từ thời cao trung đã có quan hệ tốt như chị em gái, cũng bởi vì họ giống nhau, khiến cho mọi người nghĩ rằng họ là chị em ruột. (nguyên văn là 让别人一度以为她们是亲姐妹: để người khác một lần nghĩ rằng các cô là chị em ruột) Giờ phút này, Bạch Tiểu Thỏ nhìn mẹ mình và dì Chu hăng say nói chuyện phiếm, có chút nhàm chán ngồi ở trên ghế salon của dì hàng xóm mới, trong tay cầm chuối tiêu, trái táo thượng hạng, suy nghĩ nên ăn trái nào trước mới tốt. Nhưng mà còn chưa nghĩ ra kết quả thì đã nghe trên lầu một hồi tiếng bước chân “… Editor: May"Chỉ số thông minh đáng lo." Trình Thi Đồng vẻ mặt tiếc hận nhìn cô ấy."Vậy được, không cần nghiên cứu, chúng ta trực tiếp ra ngoài ăn cơm đi, tớ đã ở nhà khó chịu thật nhiều ngày, cậu đợi tớ một lát, tớ đi lên thay quần áo." Tiểu Thỏ vừa nhìn thấy chuyện bản thân đang phiền lòng được Trình Thi Đồng hai ba câu liền giải quyết như thế, lập tức cao hứng trở lại, cô ném đi mắt kính đang gác trên sống mũi, hai tay nâng mặt Trình Thi Đồng, sau khi bẹp dùng sức hôn một cái, liền nhanh chóng lên lầu.Trình Thi Đồng nhìn thân ảnh cô ấy nhanh chóng biến mất ở trên bậc thang, nhịn không được lắc đầu.Người này, vẫn là hùng hùng hổ hổ như thế a...Khoảng mười phút sau, Tiểu Thỏ cũng đã thay xong quần áo đi xuống.Cô một đường từ trên lầu chay như bay đến cửa, cầm lấy túi xách treo trên giá treo quần áo mũ ở cửa, liền kéo cánh tay Trình Thi Đồng hưng phấn nói: "Được rồi, chúng ta lên đường thôi!!"Nói là đi ăn cơm tối, kết quả hai cô gái tụ lại một chỗ, hoàn toàn không có tiếng cũng có miếng ăn thật ngon này nọ.Một đường này từ lầu một trung tâm thương mại đến tầng cao nhất, Tiểu Thỏ nhìn thấy ếch nướng muốn mua, nhìn thấy bắp rang cũng muốn mua, nhìn thấy gà rán xếp hàng cũng muốn mua, nhìn thấy thịt bò viên cũng muốn mua, càng đừng nhắc đến còn có kẹo que, kem nhân chocolate, macaron, hạt dẻ rang đường gì đó...Vì vậy, khi hai người các cô đi đến cổng nhà hàng tầng cao nhất, Tiểu Thỏ cầm lấy hồng trà vị xoài Coco, vừa lòng thỏa mãn đánh ợ một cái, quay đầu nhìn Trình Thi Đồng hỏi: "Đồng Đồng, cậu còn nuốt trôi không??"Trình Thi Đồng sờ sờ bụng nhỏ ăn đến phình phình của mình, lắc lắc đầu nói: "Còn nuốt trôi mới lạ, cậu tự vạch đầu ngón tay đếm một chút đi, một đường tới đây, cậu đã ăn bao nhiêu thứ.""Nói giống như cậu không ăn." Tiểu Thỏ vẻ mặt khinh bỉ nhìn cô."..." Trong khoảng thời gian ngắn, Trình Thi Đồng lại có thể không phản bác được."Thôi, nếu không lại đi dạo một vòng, tiêu hóa một chút, sau đó lại tới đây ăn??" Tiểu Thỏ suy nghĩ một chút, cảm thấy cô và Trình Thi Đồng cứ như vậy đứng ở cổng nhà hàng người ta giống như cũng không quá tốt, dứt khoát liền đề nghị.

Editor: May

"Chỉ số thông minh đáng lo." Trình Thi Đồng vẻ mặt tiếc hận nhìn cô ấy.

"Vậy được, không cần nghiên cứu, chúng ta trực tiếp ra ngoài ăn cơm đi, tớ đã ở nhà khó chịu thật nhiều ngày, cậu đợi tớ một lát, tớ đi lên thay quần áo." Tiểu Thỏ vừa nhìn thấy chuyện bản thân đang phiền lòng được Trình Thi Đồng hai ba câu liền giải quyết như thế, lập tức cao hứng trở lại, cô ném đi mắt kính đang gác trên sống mũi, hai tay nâng mặt Trình Thi Đồng, sau khi bẹp dùng sức hôn một cái, liền nhanh chóng lên lầu.

Trình Thi Đồng nhìn thân ảnh cô ấy nhanh chóng biến mất ở trên bậc thang, nhịn không được lắc đầu.

Người này, vẫn là hùng hùng hổ hổ như thế a...

Khoảng mười phút sau, Tiểu Thỏ cũng đã thay xong quần áo đi xuống.

Cô một đường từ trên lầu chay như bay đến cửa, cầm lấy túi xách treo trên giá treo quần áo mũ ở cửa, liền kéo cánh tay Trình Thi Đồng hưng phấn nói: "Được rồi, chúng ta lên đường thôi!!"

Nói là đi ăn cơm tối, kết quả hai cô gái tụ lại một chỗ, hoàn toàn không có tiếng cũng có miếng ăn thật ngon này nọ.

Một đường này từ lầu một trung tâm thương mại đến tầng cao nhất, Tiểu Thỏ nhìn thấy ếch nướng muốn mua, nhìn thấy bắp rang cũng muốn mua, nhìn thấy gà rán xếp hàng cũng muốn mua, nhìn thấy thịt bò viên cũng muốn mua, càng đừng nhắc đến còn có kẹo que, kem nhân chocolate, macaron, hạt dẻ rang đường gì đó...

Vì vậy, khi hai người các cô đi đến cổng nhà hàng tầng cao nhất, Tiểu Thỏ cầm lấy hồng trà vị xoài Coco, vừa lòng thỏa mãn đánh ợ một cái, quay đầu nhìn Trình Thi Đồng hỏi: "Đồng Đồng, cậu còn nuốt trôi không??"

Trình Thi Đồng sờ sờ bụng nhỏ ăn đến phình phình của mình, lắc lắc đầu nói: "Còn nuốt trôi mới lạ, cậu tự vạch đầu ngón tay đếm một chút đi, một đường tới đây, cậu đã ăn bao nhiêu thứ."

"Nói giống như cậu không ăn." Tiểu Thỏ vẻ mặt khinh bỉ nhìn cô.

"..." Trong khoảng thời gian ngắn, Trình Thi Đồng lại có thể không phản bác được.

"Thôi, nếu không lại đi dạo một vòng, tiêu hóa một chút, sau đó lại tới đây ăn??" Tiểu Thỏ suy nghĩ một chút, cảm thấy cô và Trình Thi Đồng cứ như vậy đứng ở cổng nhà hàng người ta giống như cũng không quá tốt, dứt khoát liền đề nghị.

Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc HắcTác giả: Vong Ký Hô Hấp MiêuTruyện Ngôn TìnhGiữa hè tháng bảy, trên bầu trời xanh biếc không có một chút mây trôi, ánh nắng mặt trời rực rỡ mà chói mắt nhìn xuống đất đai, trong không khí trôi lơ lửng hương vị ngọt ngào của kem ly cùng dưa hấu. Bạch Tiểu Thỏ ba tuổi, sau khi lần đầu tiên trong đời trải qua việc chuyển nhà, dắt tay mẹ, ngoan ngoãn đi chào hỏi hàng xóm với mẹ. Lại nói, thật ra hàng xóm mới và mẹ Bạch Tiểu Thỏ có quen biết, mẹ của Bạch Tiểu Thỏ kêu Chu Linh, dì hàng xóm mới kia kêu Chu Nguyệt, hai người từ thời cao trung đã có quan hệ tốt như chị em gái, cũng bởi vì họ giống nhau, khiến cho mọi người nghĩ rằng họ là chị em ruột. (nguyên văn là 让别人一度以为她们是亲姐妹: để người khác một lần nghĩ rằng các cô là chị em ruột) Giờ phút này, Bạch Tiểu Thỏ nhìn mẹ mình và dì Chu hăng say nói chuyện phiếm, có chút nhàm chán ngồi ở trên ghế salon của dì hàng xóm mới, trong tay cầm chuối tiêu, trái táo thượng hạng, suy nghĩ nên ăn trái nào trước mới tốt. Nhưng mà còn chưa nghĩ ra kết quả thì đã nghe trên lầu một hồi tiếng bước chân “… Editor: May"Chỉ số thông minh đáng lo." Trình Thi Đồng vẻ mặt tiếc hận nhìn cô ấy."Vậy được, không cần nghiên cứu, chúng ta trực tiếp ra ngoài ăn cơm đi, tớ đã ở nhà khó chịu thật nhiều ngày, cậu đợi tớ một lát, tớ đi lên thay quần áo." Tiểu Thỏ vừa nhìn thấy chuyện bản thân đang phiền lòng được Trình Thi Đồng hai ba câu liền giải quyết như thế, lập tức cao hứng trở lại, cô ném đi mắt kính đang gác trên sống mũi, hai tay nâng mặt Trình Thi Đồng, sau khi bẹp dùng sức hôn một cái, liền nhanh chóng lên lầu.Trình Thi Đồng nhìn thân ảnh cô ấy nhanh chóng biến mất ở trên bậc thang, nhịn không được lắc đầu.Người này, vẫn là hùng hùng hổ hổ như thế a...Khoảng mười phút sau, Tiểu Thỏ cũng đã thay xong quần áo đi xuống.Cô một đường từ trên lầu chay như bay đến cửa, cầm lấy túi xách treo trên giá treo quần áo mũ ở cửa, liền kéo cánh tay Trình Thi Đồng hưng phấn nói: "Được rồi, chúng ta lên đường thôi!!"Nói là đi ăn cơm tối, kết quả hai cô gái tụ lại một chỗ, hoàn toàn không có tiếng cũng có miếng ăn thật ngon này nọ.Một đường này từ lầu một trung tâm thương mại đến tầng cao nhất, Tiểu Thỏ nhìn thấy ếch nướng muốn mua, nhìn thấy bắp rang cũng muốn mua, nhìn thấy gà rán xếp hàng cũng muốn mua, nhìn thấy thịt bò viên cũng muốn mua, càng đừng nhắc đến còn có kẹo que, kem nhân chocolate, macaron, hạt dẻ rang đường gì đó...Vì vậy, khi hai người các cô đi đến cổng nhà hàng tầng cao nhất, Tiểu Thỏ cầm lấy hồng trà vị xoài Coco, vừa lòng thỏa mãn đánh ợ một cái, quay đầu nhìn Trình Thi Đồng hỏi: "Đồng Đồng, cậu còn nuốt trôi không??"Trình Thi Đồng sờ sờ bụng nhỏ ăn đến phình phình của mình, lắc lắc đầu nói: "Còn nuốt trôi mới lạ, cậu tự vạch đầu ngón tay đếm một chút đi, một đường tới đây, cậu đã ăn bao nhiêu thứ.""Nói giống như cậu không ăn." Tiểu Thỏ vẻ mặt khinh bỉ nhìn cô."..." Trong khoảng thời gian ngắn, Trình Thi Đồng lại có thể không phản bác được."Thôi, nếu không lại đi dạo một vòng, tiêu hóa một chút, sau đó lại tới đây ăn??" Tiểu Thỏ suy nghĩ một chút, cảm thấy cô và Trình Thi Đồng cứ như vậy đứng ở cổng nhà hàng người ta giống như cũng không quá tốt, dứt khoát liền đề nghị.

Chương 1091: Còn ăn nổi không?