Hắn đem mình chặt chẽ vững vàng trói lại. Đưa lưng về phía cửa, quỳ ở trên ghế sa lon. Bắt đầu ảo tưởng. Đây là trò chơi hắn trong ngày hè thường làm. Không nguy hiểm cho bất luận người nào, không phá hỏng bất cứ chuyện gì, mà vẫn xấu hổ như cũ. Mà hắn yêu thích, loại xấu hổ này. (._. b**n th**…) Có lúc, hắn mặc áo may ô màu trắng, quần bò mỏng mềm mại. Đem mình làm thanh niên đầu đường. – thanh niên đầu đường: trai bao._. trai đứng đường. Bắt đầu ảo tưởng, thương nhân thành thục âu phục thẳng tắp, xuất hiện ở cửa bên kia. Có lúc, hắn mặc áo sơ mi trắng, quần tây màu lam đậm. Chính là trang phục thời điểm hắn đi làm. Bắt đầu ảo tưởng, công nhân kiến trúc mang theo nón an toàn, ở trong ánh tà dương đẩy cửa mà vào. Quy tắc của trò chơi chính là như vậy. Mỗi cửa một khác, phải là một cái nhân vật càng lúc càng có hormone nam tính hơn. Bởi vì khoảng cách khác nhau, trực tiếp so sánh loại này kia, mới có thể phát động cướp đoạt cùng cảm xúc mãnh liệt. Lần này, hắn chỉ mặc áo quần ở nhà,…
Chương 55
Ngươi Rốt Cục Đến Tự ThúTác giả: Trương Mê KinhTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô ThịHắn đem mình chặt chẽ vững vàng trói lại. Đưa lưng về phía cửa, quỳ ở trên ghế sa lon. Bắt đầu ảo tưởng. Đây là trò chơi hắn trong ngày hè thường làm. Không nguy hiểm cho bất luận người nào, không phá hỏng bất cứ chuyện gì, mà vẫn xấu hổ như cũ. Mà hắn yêu thích, loại xấu hổ này. (._. b**n th**…) Có lúc, hắn mặc áo may ô màu trắng, quần bò mỏng mềm mại. Đem mình làm thanh niên đầu đường. – thanh niên đầu đường: trai bao._. trai đứng đường. Bắt đầu ảo tưởng, thương nhân thành thục âu phục thẳng tắp, xuất hiện ở cửa bên kia. Có lúc, hắn mặc áo sơ mi trắng, quần tây màu lam đậm. Chính là trang phục thời điểm hắn đi làm. Bắt đầu ảo tưởng, công nhân kiến trúc mang theo nón an toàn, ở trong ánh tà dương đẩy cửa mà vào. Quy tắc của trò chơi chính là như vậy. Mỗi cửa một khác, phải là một cái nhân vật càng lúc càng có hormone nam tính hơn. Bởi vì khoảng cách khác nhau, trực tiếp so sánh loại này kia, mới có thể phát động cướp đoạt cùng cảm xúc mãnh liệt. Lần này, hắn chỉ mặc áo quần ở nhà,… “Em sao có thể có món đồ này?”Tống Nhất Phương nhìn Kỷ Tiểu Yêu lấy còng ra, có chút kinh sợ… Việc tốt.Quả nhiên vẫn là Kỷ Tiểu Yêu trong ký ức hắn.Kỷ Tiểu Yêu không muốn giải thích, nói sang chuyện khác, “Vậy anh đem Thịnh cảnh sát xem là tôi làm gì?”“Muốn giáo huấn Từ Trạch một chút.” Thuận tiện thử xem thân thủ họ Thịnh, không qua cửa cũng không thể mang theo chấp hành nhiệm vụ. Tối hôm qua hắn ở trong phòng đánh lén Thịnh cảnh sát, liền chạy ra ngoài, dụ dỗ Thịnh cảnh sát đến khu tập thể hình trước đó đã quen biết, qua mấy chiêu, sau đó liền —— “Khóa ở đây.”Hai người đã đứng ở bên trong khu tập thể hình.“Cùm cụp” một tiếng.Còng tay bị còng ở trên xà đơn.“Xuỵt.” Tống Nhất Phương ở bên tai Kỷ Tiểu Yêu nói, “Có người lên đây.”“A? Nhanh mở ra cho tôi!”Tống Nhất Phương lại cười xấu xa nhét chiếc chìa khóa vào trong lưng quần Kỷ Tiểu Yêu.Chìa khóa lạnh lẽo dán vào da thịt Kỷ Tiểu Yêu trơn tuồn tuột, trượt đi đến cùng.Cơ hồ đồng thời, nhẹ nhàng xa xôi một tiếng “Két” vang lên, cửa hành lang mở.Lên lầu là vị đồng nghiệp dưới lầu kia.Hắn trực tiếp đi đến gian phòng Kỷ Tiểu Yêu, phát hiện gian phòng không có ai, liền trở về.Thời điểm đi qua khu tập thể hình, hắn phảng phất nhận ra được trong bóng tối có người nhìn mình, dừng bước.Kỷ Tiểu Yêu sợ đến không dám th* d*c.“Đi đâu đâu?” Đồng sự lầm bầm lầu bầu, rốt cục liền đi xuống lầu.Kỷ Tiểu Yêu thiếu chút nữa tè ra quần, một là bởi vì căng thẳng, hai là bởi vì —— xúc cảm hơi lạnh của chìa khóa.Tống Nhất Phương rất yêu thích loại k*ch th*ch nhẹ này, “Giống như chuyện chúng ta ở trên cây lúc trước, cũng là bị người ta nhìn thấy.”Kỷ Tiểu Yêu thì trong lòng vẫn còn sợ hãi, nếu không phải mạo hiểm, chuyện của hai người bọn họ cũng sẽ không bị người phát hiện sớm như vậy.“Chúng ta vẫn là vào nhà đi.”“Vậy tìm chìa khóa trước.”Tống Nhất Phương đem bàn tay tiến vào quần Kỷ Tiểu Yêu, sờ sờ.“Gay go, không thấy chìa khóa.”“Làm sao được? Nó ở kia.” Kỷ Tiểu Yêu rõ ràng có thể cảm nhận được.“Chỗ nào?” Tống Nhất Phương giả bộ hồ đồ.“Liền ở kia!”Tống Nhất Phương càng muốn nghe hắn nói, “Đó là chỗ nào?”Đó là ——Mặt trăng chui vào bên trong đám mây.“Tiểu Yêu?”“Hả?”“Tôi đang truyền thụ mã điện báo Moss cho em.”“A?”“Đây là một… Đây là hai… Nhớ chưa?”“Lại, lại truyền một lần.”…“Tiểu Yêu?”“Hả?”“Em gọi quá lớn tiếng, đèn cảm ứng.”…“Chú.”“Hả?”“Đèn cảm ứng có sáng không?”“Không a.”“Nhưng là, tại sao tôi cảm giác toàn bộ thế giới đều sáng lên một cái?”🙂 H đấy, hết rồi, thế thôi, đừng mong chờ gì hết.
“Em sao có thể có món đồ này?”
Tống Nhất Phương nhìn Kỷ Tiểu Yêu lấy còng ra, có chút kinh sợ… Việc tốt.
Quả nhiên vẫn là Kỷ Tiểu Yêu trong ký ức hắn.
Kỷ Tiểu Yêu không muốn giải thích, nói sang chuyện khác, “Vậy anh đem Thịnh cảnh sát xem là tôi làm gì?”
“Muốn giáo huấn Từ Trạch một chút.” Thuận tiện thử xem thân thủ họ Thịnh, không qua cửa cũng không thể mang theo chấp hành nhiệm vụ. Tối hôm qua hắn ở trong phòng đánh lén Thịnh cảnh sát, liền chạy ra ngoài, dụ dỗ Thịnh cảnh sát đến khu tập thể hình trước đó đã quen biết, qua mấy chiêu, sau đó liền —— “Khóa ở đây.”
Hai người đã đứng ở bên trong khu tập thể hình.
“Cùm cụp” một tiếng.
Còng tay bị còng ở trên xà đơn.
“Xuỵt.” Tống Nhất Phương ở bên tai Kỷ Tiểu Yêu nói, “Có người lên đây.”
“A? Nhanh mở ra cho tôi!”
Tống Nhất Phương lại cười xấu xa nhét chiếc chìa khóa vào trong lưng quần Kỷ Tiểu Yêu.
Chìa khóa lạnh lẽo dán vào da thịt Kỷ Tiểu Yêu trơn tuồn tuột, trượt đi đến cùng.
Cơ hồ đồng thời, nhẹ nhàng xa xôi một tiếng “Két” vang lên, cửa hành lang mở.
Lên lầu là vị đồng nghiệp dưới lầu kia.
Hắn trực tiếp đi đến gian phòng Kỷ Tiểu Yêu, phát hiện gian phòng không có ai, liền trở về.
Thời điểm đi qua khu tập thể hình, hắn phảng phất nhận ra được trong bóng tối có người nhìn mình, dừng bước.
Kỷ Tiểu Yêu sợ đến không dám th* d*c.
“Đi đâu đâu?” Đồng sự lầm bầm lầu bầu, rốt cục liền đi xuống lầu.
Kỷ Tiểu Yêu thiếu chút nữa tè ra quần, một là bởi vì căng thẳng, hai là bởi vì —— xúc cảm hơi lạnh của chìa khóa.
Tống Nhất Phương rất yêu thích loại k*ch th*ch nhẹ này, “Giống như chuyện chúng ta ở trên cây lúc trước, cũng là bị người ta nhìn thấy.”
Kỷ Tiểu Yêu thì trong lòng vẫn còn sợ hãi, nếu không phải mạo hiểm, chuyện của hai người bọn họ cũng sẽ không bị người phát hiện sớm như vậy.
“Chúng ta vẫn là vào nhà đi.”
“Vậy tìm chìa khóa trước.”
Tống Nhất Phương đem bàn tay tiến vào quần Kỷ Tiểu Yêu, sờ sờ.
“Gay go, không thấy chìa khóa.”
“Làm sao được? Nó ở kia.” Kỷ Tiểu Yêu rõ ràng có thể cảm nhận được.
“Chỗ nào?” Tống Nhất Phương giả bộ hồ đồ.
“Liền ở kia!”
Tống Nhất Phương càng muốn nghe hắn nói, “Đó là chỗ nào?”
Đó là ——
Mặt trăng chui vào bên trong đám mây.
“Tiểu Yêu?”
“Hả?”
“Tôi đang truyền thụ mã điện báo Moss cho em.”
“A?”
“Đây là một… Đây là hai… Nhớ chưa?”
“Lại, lại truyền một lần.”
…
“Tiểu Yêu?”
“Hả?”
“Em gọi quá lớn tiếng, đèn cảm ứng.”
…
“Chú.”
“Hả?”
“Đèn cảm ứng có sáng không?”
“Không a.”
“Nhưng là, tại sao tôi cảm giác toàn bộ thế giới đều sáng lên một cái?”
🙂 H đấy, hết rồi, thế thôi, đừng mong chờ gì hết.
Ngươi Rốt Cục Đến Tự ThúTác giả: Trương Mê KinhTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô ThịHắn đem mình chặt chẽ vững vàng trói lại. Đưa lưng về phía cửa, quỳ ở trên ghế sa lon. Bắt đầu ảo tưởng. Đây là trò chơi hắn trong ngày hè thường làm. Không nguy hiểm cho bất luận người nào, không phá hỏng bất cứ chuyện gì, mà vẫn xấu hổ như cũ. Mà hắn yêu thích, loại xấu hổ này. (._. b**n th**…) Có lúc, hắn mặc áo may ô màu trắng, quần bò mỏng mềm mại. Đem mình làm thanh niên đầu đường. – thanh niên đầu đường: trai bao._. trai đứng đường. Bắt đầu ảo tưởng, thương nhân thành thục âu phục thẳng tắp, xuất hiện ở cửa bên kia. Có lúc, hắn mặc áo sơ mi trắng, quần tây màu lam đậm. Chính là trang phục thời điểm hắn đi làm. Bắt đầu ảo tưởng, công nhân kiến trúc mang theo nón an toàn, ở trong ánh tà dương đẩy cửa mà vào. Quy tắc của trò chơi chính là như vậy. Mỗi cửa một khác, phải là một cái nhân vật càng lúc càng có hormone nam tính hơn. Bởi vì khoảng cách khác nhau, trực tiếp so sánh loại này kia, mới có thể phát động cướp đoạt cùng cảm xúc mãnh liệt. Lần này, hắn chỉ mặc áo quần ở nhà,… “Em sao có thể có món đồ này?”Tống Nhất Phương nhìn Kỷ Tiểu Yêu lấy còng ra, có chút kinh sợ… Việc tốt.Quả nhiên vẫn là Kỷ Tiểu Yêu trong ký ức hắn.Kỷ Tiểu Yêu không muốn giải thích, nói sang chuyện khác, “Vậy anh đem Thịnh cảnh sát xem là tôi làm gì?”“Muốn giáo huấn Từ Trạch một chút.” Thuận tiện thử xem thân thủ họ Thịnh, không qua cửa cũng không thể mang theo chấp hành nhiệm vụ. Tối hôm qua hắn ở trong phòng đánh lén Thịnh cảnh sát, liền chạy ra ngoài, dụ dỗ Thịnh cảnh sát đến khu tập thể hình trước đó đã quen biết, qua mấy chiêu, sau đó liền —— “Khóa ở đây.”Hai người đã đứng ở bên trong khu tập thể hình.“Cùm cụp” một tiếng.Còng tay bị còng ở trên xà đơn.“Xuỵt.” Tống Nhất Phương ở bên tai Kỷ Tiểu Yêu nói, “Có người lên đây.”“A? Nhanh mở ra cho tôi!”Tống Nhất Phương lại cười xấu xa nhét chiếc chìa khóa vào trong lưng quần Kỷ Tiểu Yêu.Chìa khóa lạnh lẽo dán vào da thịt Kỷ Tiểu Yêu trơn tuồn tuột, trượt đi đến cùng.Cơ hồ đồng thời, nhẹ nhàng xa xôi một tiếng “Két” vang lên, cửa hành lang mở.Lên lầu là vị đồng nghiệp dưới lầu kia.Hắn trực tiếp đi đến gian phòng Kỷ Tiểu Yêu, phát hiện gian phòng không có ai, liền trở về.Thời điểm đi qua khu tập thể hình, hắn phảng phất nhận ra được trong bóng tối có người nhìn mình, dừng bước.Kỷ Tiểu Yêu sợ đến không dám th* d*c.“Đi đâu đâu?” Đồng sự lầm bầm lầu bầu, rốt cục liền đi xuống lầu.Kỷ Tiểu Yêu thiếu chút nữa tè ra quần, một là bởi vì căng thẳng, hai là bởi vì —— xúc cảm hơi lạnh của chìa khóa.Tống Nhất Phương rất yêu thích loại k*ch th*ch nhẹ này, “Giống như chuyện chúng ta ở trên cây lúc trước, cũng là bị người ta nhìn thấy.”Kỷ Tiểu Yêu thì trong lòng vẫn còn sợ hãi, nếu không phải mạo hiểm, chuyện của hai người bọn họ cũng sẽ không bị người phát hiện sớm như vậy.“Chúng ta vẫn là vào nhà đi.”“Vậy tìm chìa khóa trước.”Tống Nhất Phương đem bàn tay tiến vào quần Kỷ Tiểu Yêu, sờ sờ.“Gay go, không thấy chìa khóa.”“Làm sao được? Nó ở kia.” Kỷ Tiểu Yêu rõ ràng có thể cảm nhận được.“Chỗ nào?” Tống Nhất Phương giả bộ hồ đồ.“Liền ở kia!”Tống Nhất Phương càng muốn nghe hắn nói, “Đó là chỗ nào?”Đó là ——Mặt trăng chui vào bên trong đám mây.“Tiểu Yêu?”“Hả?”“Tôi đang truyền thụ mã điện báo Moss cho em.”“A?”“Đây là một… Đây là hai… Nhớ chưa?”“Lại, lại truyền một lần.”…“Tiểu Yêu?”“Hả?”“Em gọi quá lớn tiếng, đèn cảm ứng.”…“Chú.”“Hả?”“Đèn cảm ứng có sáng không?”“Không a.”“Nhưng là, tại sao tôi cảm giác toàn bộ thế giới đều sáng lên một cái?”🙂 H đấy, hết rồi, thế thôi, đừng mong chờ gì hết.