Edit by An Nhiên Nam nhân thoạt nhìn khoảng chừng hai tư hai lăm tuổi, kìm cổ tay Mạc Thanh, mắt phượng hẹp dài rủ xuống. Đồng tử giống như đầm nước, thâm sâu khó dò, trong đáy mắt không biết là tâm tình gì. Y chỉ mặc một chiếc tiết khố màu trắng, dáng người nửa trên rất đẹp, cơ bắp cân xứng, vai rộng eo thon, trước ngực sau lưng lẫn lộn những vết thương nông sâu không đồng nhất, giống một người luyện võ lâu năm. Mạc Thanh giãy giụa thoát ra được từ trong ngực y, hốt hoảng lau bờ môi phát sưng, mặt đầy cảnh giác chống đỡ ở góc tường. Nam nhân nhìn qua Mạc Thanh không nói gì, nhanh chóng nghiêng người tới, bàn tay to rộng thăm dò hướng về phía mắt cá chân của hắn kéo một phát. Mạc Thanh khẽ kêu một tiếng, lui cũng không thể lui, đầu gối bị nam nhân lôi kéo cưỡng ép mở ra, lỗ nhỏ khẽ mở khẽ hợp co dãn không ngừng. Trong lòng hắn chỉ nghĩ: “Nhịn một lát nữa, nhịn một lát nữa, thời gian sắp tới rồi.” Cắn môi không nói lời nào, tức giận không thôi, eo lưng càng không ngừng vặn vẹo giãy…

Chương 44

Hồn Phi Yên Diệt Chi Khê Ninh ThiênTác giả: Cổ Ngọc Văn HươngTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Xuyên Không Edit by An Nhiên Nam nhân thoạt nhìn khoảng chừng hai tư hai lăm tuổi, kìm cổ tay Mạc Thanh, mắt phượng hẹp dài rủ xuống. Đồng tử giống như đầm nước, thâm sâu khó dò, trong đáy mắt không biết là tâm tình gì. Y chỉ mặc một chiếc tiết khố màu trắng, dáng người nửa trên rất đẹp, cơ bắp cân xứng, vai rộng eo thon, trước ngực sau lưng lẫn lộn những vết thương nông sâu không đồng nhất, giống một người luyện võ lâu năm. Mạc Thanh giãy giụa thoát ra được từ trong ngực y, hốt hoảng lau bờ môi phát sưng, mặt đầy cảnh giác chống đỡ ở góc tường. Nam nhân nhìn qua Mạc Thanh không nói gì, nhanh chóng nghiêng người tới, bàn tay to rộng thăm dò hướng về phía mắt cá chân của hắn kéo một phát. Mạc Thanh khẽ kêu một tiếng, lui cũng không thể lui, đầu gối bị nam nhân lôi kéo cưỡng ép mở ra, lỗ nhỏ khẽ mở khẽ hợp co dãn không ngừng. Trong lòng hắn chỉ nghĩ: “Nhịn một lát nữa, nhịn một lát nữa, thời gian sắp tới rồi.” Cắn môi không nói lời nào, tức giận không thôi, eo lưng càng không ngừng vặn vẹo giãy… Khi Mạc Thanh tỉnh lại, toàn thân giống như món đồ chơi xếp gỗ bị phá, một đầu ngón tay cũng không nhấc lên nổi. Lần này gặp Hạ Diễn ít nhất cũng phải hai giờ, có thể thấy được Hạ Diễn không biết đã nghĩ ra biện pháp gì, tận lực kéo dài thời gian. Hắn ngủ mơ mơ màng màng, chỉ nghe thấy Hạ Diễn dường như ở bên tai nói mấy lời gì đó, không ngừng hôn lên trán hắn. Y đến cùng đang nói điều gì?Mới từ bên cạnh y trở về, Mạc Thanh lại lâm vào trong mộng cảnh. Lần này trong mộng máu chảy xối thân, thê thảm, tất cả đau đớn đều là thật, đùi đau, cắt cổ đau, giống như vây hắn ở trong ác mộng, hối thúc người điên cuồng, sợ hãi kinh hoảng.Một khắc chết đi này, cảnh trong mơ biến mất, hết thảy lâm vào trong bóng tối. Mạc Thanh minh bạch, từ hôm nay trở đi, hắn sẽ không bao giờ gặp mộng nữa.Rốt cuộc hiểu rõ nguyên nhân cái chết của Lạc Khiêm, Mạc Thanh tự nhiên nghĩ đến điển cố giáo sư Tề nói. Nếu như Hạ Chương chính là tướng quân trong điển cố, mọi thứ liền có thể thuyết phục. Lưu Huyền chính là mệnh cách thiên tử, Hạ Chương vì đại nghiệp thiên hạ không thể giết gã, vì vậy ông đã để thị vệ mất chân bên người Hạ Diễn thay thế gã đi chết.Hạ Diễn thống hận Lưu Huyền đến vậy, kẻ hại chết Lạc Khiêm như thế phải là Lưu Huyền không thể nghi ngờ. Ngày đó buổi tối uống dược có chút khả nghi, đầu óc mê man không tỉnh táo, lúc ấy Lạc Khiêm không có thời gian nghĩ lại, nhưng mà hôm nay cẩn thận trở về chỗ cũ, rõ ràng chính là hạ thuốc mê trong dược, lại thừa dịp hắn ngủ hạ độc lên đùi Lạc Khiêm.Chuyện này không khó tưởng tượng, suy nghĩ một chút liền có thể biết sơ lược quá trình. Hạ Chương nói với Lưu Huyền người trong kinh tới, Lưu Huyền sinh lòng sợ hãi lại không muốn chết, quyết tâm hạ độc Lạc Khiêm. Lúc này Lạc Khiêm đã thành phế nhân, tướng mạo lại cùng Lưu Huyền giống nhau như thế. Cho dù là kẻ ngốc cũng sẽ nghĩ ra được kế sách lừa gạt này.Vương Mãng chết, Lưu Huyền đăng cơ, trên trực giác thoát không được quan hệ với Hạ Diễn, nói không chừng chính là y ở đó trợ giúp. Có phải hay không y lặp lại chiêu cũ, mượn dao giết người, khiến Lưu Huyền bị Lưu Tú g**t ch*t không có chỗ chôn? Những năm cuối Tây Hán, đầu Đông Hán, ngôi vị hoàng đế luân chuyển nhiều lần như thế, chẳng lẽ là vì nguyên nhân này?Không thể nào đâu… Có phải hắn suy nghĩ nhiều quá hay không?Cũng may, hết thảy đã kết thúc. Quá khứ đều là chuyện cũ, dù là Hạ Diễn ở bên kia, trong vòng nửa năm Lưu Huyền cũng sẽ bị Lưu Tú chỉnh đốn, khi đó Hạ Diễn một kẻ thù cũng không có.Mạc Thanh bây giờ cái gì cũng không muốn quản, hắn chỉ muốn biết chuyện này kế tiếp rốt cuộc sẽ phát triển như thế nào.

Khi Mạc Thanh tỉnh lại, toàn thân giống như món đồ chơi xếp gỗ bị phá, một đầu ngón tay cũng không nhấc lên nổi. Lần này gặp Hạ Diễn ít nhất cũng phải hai giờ, có thể thấy được Hạ Diễn không biết đã nghĩ ra biện pháp gì, tận lực kéo dài thời gian. Hắn ngủ mơ mơ màng màng, chỉ nghe thấy Hạ Diễn dường như ở bên tai nói mấy lời gì đó, không ngừng hôn lên trán hắn. Y đến cùng đang nói điều gì?

Mới từ bên cạnh y trở về, Mạc Thanh lại lâm vào trong mộng cảnh. Lần này trong mộng máu chảy xối thân, thê thảm, tất cả đau đớn đều là thật, đùi đau, cắt cổ đau, giống như vây hắn ở trong ác mộng, hối thúc người điên cuồng, sợ hãi kinh hoảng.

Một khắc chết đi này, cảnh trong mơ biến mất, hết thảy lâm vào trong bóng tối. Mạc Thanh minh bạch, từ hôm nay trở đi, hắn sẽ không bao giờ gặp mộng nữa.

Rốt cuộc hiểu rõ nguyên nhân cái chết của Lạc Khiêm, Mạc Thanh tự nhiên nghĩ đến điển cố giáo sư Tề nói. Nếu như Hạ Chương chính là tướng quân trong điển cố, mọi thứ liền có thể thuyết phục. Lưu Huyền chính là mệnh cách thiên tử, Hạ Chương vì đại nghiệp thiên hạ không thể giết gã, vì vậy ông đã để thị vệ mất chân bên người Hạ Diễn thay thế gã đi chết.

Hạ Diễn thống hận Lưu Huyền đến vậy, kẻ hại chết Lạc Khiêm như thế phải là Lưu Huyền không thể nghi ngờ. Ngày đó buổi tối uống dược có chút khả nghi, đầu óc mê man không tỉnh táo, lúc ấy Lạc Khiêm không có thời gian nghĩ lại, nhưng mà hôm nay cẩn thận trở về chỗ cũ, rõ ràng chính là hạ thuốc mê trong dược, lại thừa dịp hắn ngủ hạ độc lên đùi Lạc Khiêm.

Chuyện này không khó tưởng tượng, suy nghĩ một chút liền có thể biết sơ lược quá trình. Hạ Chương nói với Lưu Huyền người trong kinh tới, Lưu Huyền sinh lòng sợ hãi lại không muốn chết, quyết tâm hạ độc Lạc Khiêm. Lúc này Lạc Khiêm đã thành phế nhân, tướng mạo lại cùng Lưu Huyền giống nhau như thế. Cho dù là kẻ ngốc cũng sẽ nghĩ ra được kế sách lừa gạt này.

Vương Mãng chết, Lưu Huyền đăng cơ, trên trực giác thoát không được quan hệ với Hạ Diễn, nói không chừng chính là y ở đó trợ giúp. Có phải hay không y lặp lại chiêu cũ, mượn dao giết người, khiến Lưu Huyền bị Lưu Tú g**t ch*t không có chỗ chôn? Những năm cuối Tây Hán, đầu Đông Hán, ngôi vị hoàng đế luân chuyển nhiều lần như thế, chẳng lẽ là vì nguyên nhân này?

Không thể nào đâu… Có phải hắn suy nghĩ nhiều quá hay không?

Cũng may, hết thảy đã kết thúc. Quá khứ đều là chuyện cũ, dù là Hạ Diễn ở bên kia, trong vòng nửa năm Lưu Huyền cũng sẽ bị Lưu Tú chỉnh đốn, khi đó Hạ Diễn một kẻ thù cũng không có.

Mạc Thanh bây giờ cái gì cũng không muốn quản, hắn chỉ muốn biết chuyện này kế tiếp rốt cuộc sẽ phát triển như thế nào.

Hồn Phi Yên Diệt Chi Khê Ninh ThiênTác giả: Cổ Ngọc Văn HươngTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Xuyên Không Edit by An Nhiên Nam nhân thoạt nhìn khoảng chừng hai tư hai lăm tuổi, kìm cổ tay Mạc Thanh, mắt phượng hẹp dài rủ xuống. Đồng tử giống như đầm nước, thâm sâu khó dò, trong đáy mắt không biết là tâm tình gì. Y chỉ mặc một chiếc tiết khố màu trắng, dáng người nửa trên rất đẹp, cơ bắp cân xứng, vai rộng eo thon, trước ngực sau lưng lẫn lộn những vết thương nông sâu không đồng nhất, giống một người luyện võ lâu năm. Mạc Thanh giãy giụa thoát ra được từ trong ngực y, hốt hoảng lau bờ môi phát sưng, mặt đầy cảnh giác chống đỡ ở góc tường. Nam nhân nhìn qua Mạc Thanh không nói gì, nhanh chóng nghiêng người tới, bàn tay to rộng thăm dò hướng về phía mắt cá chân của hắn kéo một phát. Mạc Thanh khẽ kêu một tiếng, lui cũng không thể lui, đầu gối bị nam nhân lôi kéo cưỡng ép mở ra, lỗ nhỏ khẽ mở khẽ hợp co dãn không ngừng. Trong lòng hắn chỉ nghĩ: “Nhịn một lát nữa, nhịn một lát nữa, thời gian sắp tới rồi.” Cắn môi không nói lời nào, tức giận không thôi, eo lưng càng không ngừng vặn vẹo giãy… Khi Mạc Thanh tỉnh lại, toàn thân giống như món đồ chơi xếp gỗ bị phá, một đầu ngón tay cũng không nhấc lên nổi. Lần này gặp Hạ Diễn ít nhất cũng phải hai giờ, có thể thấy được Hạ Diễn không biết đã nghĩ ra biện pháp gì, tận lực kéo dài thời gian. Hắn ngủ mơ mơ màng màng, chỉ nghe thấy Hạ Diễn dường như ở bên tai nói mấy lời gì đó, không ngừng hôn lên trán hắn. Y đến cùng đang nói điều gì?Mới từ bên cạnh y trở về, Mạc Thanh lại lâm vào trong mộng cảnh. Lần này trong mộng máu chảy xối thân, thê thảm, tất cả đau đớn đều là thật, đùi đau, cắt cổ đau, giống như vây hắn ở trong ác mộng, hối thúc người điên cuồng, sợ hãi kinh hoảng.Một khắc chết đi này, cảnh trong mơ biến mất, hết thảy lâm vào trong bóng tối. Mạc Thanh minh bạch, từ hôm nay trở đi, hắn sẽ không bao giờ gặp mộng nữa.Rốt cuộc hiểu rõ nguyên nhân cái chết của Lạc Khiêm, Mạc Thanh tự nhiên nghĩ đến điển cố giáo sư Tề nói. Nếu như Hạ Chương chính là tướng quân trong điển cố, mọi thứ liền có thể thuyết phục. Lưu Huyền chính là mệnh cách thiên tử, Hạ Chương vì đại nghiệp thiên hạ không thể giết gã, vì vậy ông đã để thị vệ mất chân bên người Hạ Diễn thay thế gã đi chết.Hạ Diễn thống hận Lưu Huyền đến vậy, kẻ hại chết Lạc Khiêm như thế phải là Lưu Huyền không thể nghi ngờ. Ngày đó buổi tối uống dược có chút khả nghi, đầu óc mê man không tỉnh táo, lúc ấy Lạc Khiêm không có thời gian nghĩ lại, nhưng mà hôm nay cẩn thận trở về chỗ cũ, rõ ràng chính là hạ thuốc mê trong dược, lại thừa dịp hắn ngủ hạ độc lên đùi Lạc Khiêm.Chuyện này không khó tưởng tượng, suy nghĩ một chút liền có thể biết sơ lược quá trình. Hạ Chương nói với Lưu Huyền người trong kinh tới, Lưu Huyền sinh lòng sợ hãi lại không muốn chết, quyết tâm hạ độc Lạc Khiêm. Lúc này Lạc Khiêm đã thành phế nhân, tướng mạo lại cùng Lưu Huyền giống nhau như thế. Cho dù là kẻ ngốc cũng sẽ nghĩ ra được kế sách lừa gạt này.Vương Mãng chết, Lưu Huyền đăng cơ, trên trực giác thoát không được quan hệ với Hạ Diễn, nói không chừng chính là y ở đó trợ giúp. Có phải hay không y lặp lại chiêu cũ, mượn dao giết người, khiến Lưu Huyền bị Lưu Tú g**t ch*t không có chỗ chôn? Những năm cuối Tây Hán, đầu Đông Hán, ngôi vị hoàng đế luân chuyển nhiều lần như thế, chẳng lẽ là vì nguyên nhân này?Không thể nào đâu… Có phải hắn suy nghĩ nhiều quá hay không?Cũng may, hết thảy đã kết thúc. Quá khứ đều là chuyện cũ, dù là Hạ Diễn ở bên kia, trong vòng nửa năm Lưu Huyền cũng sẽ bị Lưu Tú chỉnh đốn, khi đó Hạ Diễn một kẻ thù cũng không có.Mạc Thanh bây giờ cái gì cũng không muốn quản, hắn chỉ muốn biết chuyện này kế tiếp rốt cuộc sẽ phát triển như thế nào.

Chương 44