Tác giả:

“Không được khóc!” Kỳ Minh cau mày, bộ dạng mày rậm mắt to, ngũ quan đoan chính bị nhóc nhăn lại thành vẻ bá đạo hung dữ. Đường Miểu bị dọa đến phát sợ, khóc càng lúc càng kinh hơn nữa. Kỳ Minh vỗ bàn tay nho nhỏ lên bàn, “Bị gì mà khóc dữ đến vậy?” “Nó… Tụi nó cướp mất kẹo của tớ rồi.” Đường Miểu khẽ lên tiếng. Răng của bé bị sâu nên ba mẹ hạn chế số lượng kẹo của bé, với kẹo bị cướp lại là kẹo được ông nội mang từ nước ngoài về, chỉ còn có mấy viên thôi hà. Kỳ Minh rất khó chịu, nhóc chưa từng gặp qua thằng nhóc nào lại thích khóc đến thế, nhóc cáu kỉnh nên không kiểm soát được tính khí của mình. Nhưng nhóc nhớ rất rõ lời ba đã từng răn dạy thuộc hạ của mình rằng, giết gà dọa khỉ, mục tiêu là khỉ chứ không phải gà. Muốn tìm thì phải đi tìm đến tên cầm đầu gây nên chuyện này. Tên cầm đầu gây chuyện khiến nhóc khó chịu ư? Được lắm, đến cuối cùng thì đứa nào cướp mất kẹo của Đường Thủy Thủy hả?

Quyển 1 - Chương 6: Cảm ơn cậu

Túi Khóc Nhỏ Cùng Với Quý Ngài Nóng Tính Của Cậu ẤyTác giả: Đào Chi YêuTruyện Đam Mỹ, Truyện Điền Văn, Truyện Đoản Văn, Truyện Sủng“Không được khóc!” Kỳ Minh cau mày, bộ dạng mày rậm mắt to, ngũ quan đoan chính bị nhóc nhăn lại thành vẻ bá đạo hung dữ. Đường Miểu bị dọa đến phát sợ, khóc càng lúc càng kinh hơn nữa. Kỳ Minh vỗ bàn tay nho nhỏ lên bàn, “Bị gì mà khóc dữ đến vậy?” “Nó… Tụi nó cướp mất kẹo của tớ rồi.” Đường Miểu khẽ lên tiếng. Răng của bé bị sâu nên ba mẹ hạn chế số lượng kẹo của bé, với kẹo bị cướp lại là kẹo được ông nội mang từ nước ngoài về, chỉ còn có mấy viên thôi hà. Kỳ Minh rất khó chịu, nhóc chưa từng gặp qua thằng nhóc nào lại thích khóc đến thế, nhóc cáu kỉnh nên không kiểm soát được tính khí của mình. Nhưng nhóc nhớ rất rõ lời ba đã từng răn dạy thuộc hạ của mình rằng, giết gà dọa khỉ, mục tiêu là khỉ chứ không phải gà. Muốn tìm thì phải đi tìm đến tên cầm đầu gây nên chuyện này. Tên cầm đầu gây chuyện khiến nhóc khó chịu ư? Được lắm, đến cuối cùng thì đứa nào cướp mất kẹo của Đường Thủy Thủy hả? “Cảm ơn cậu, tớ mời cậu đi ăn nha.” Đường Miểu thi văn nhận được giải nhất của thành phố. Tuy đó không phải là giải tốt nhất nhưng như vậy cũng được rồi. Cậu giữ lấy tiền thưởng trong tay kéo Kỳ Minh ra ngoài ăn cơm.Kỳ Minh có hơi mất hứng, “Cảm ơn quần gì chứ!”Đường Miểu quen rồi, xem như chưa từng nghe thấy, đưa thực đơn sang cho hắn.“Gì cũng được.” Kỳ Minh bĩu môi. Thật ra nhà của họ đều rất khá giả, cái gì mà chưa từng ăn qua chứ. Nhưng mà đây là lần đầu tiên hai người họ đi ăn cơm Tây chung với nhau, khó tránh khỏi có hơi hồi hộp tí.Đường Miểu nhìn tới nhìn lui, nhìn đến mức sắc mặt Kỳ Minh lộ ra vẻ không đủ kiên nhẫn rồi đập vào mặt bàn một cái. Cậu bắt đầu rưng rưng nước mắt, rõ ràng là không muốn khóc mà, nhưng nhịn không được lại thành ra như vậy.Kỳ Minh ngồi phía đối diện vội vã chạy đến chỗ bên cạnh cậu, bịt miệng tiểu tổ tông lại thốt, “Không được khóc!”Đường Miểu chớp chớp mắt, đưa thực đơn sang cho hắn.Kỳ Minh chấp hành mệnh lệnh nhận lấy thực đơn, nghĩ thầm rốt cuộc là kiếp trước mình đã tạo ra cái nghiệt gì đây.May là tên nhóc này không khóc đó, lẽ nào lại muốn bản thân hắn bị đập sao? Kỳ Minh tự thấy mình không làm chuyện ngu đến thế đâu.

“Cảm ơn cậu, tớ mời cậu đi ăn nha.” Đường Miểu thi văn nhận được giải nhất của thành phố. Tuy đó không phải là giải tốt nhất nhưng như vậy cũng được rồi. Cậu giữ lấy tiền thưởng trong tay kéo Kỳ Minh ra ngoài ăn cơm.

Kỳ Minh có hơi mất hứng, “Cảm ơn quần gì chứ!”

Đường Miểu quen rồi, xem như chưa từng nghe thấy, đưa thực đơn sang cho hắn.

“Gì cũng được.” Kỳ Minh bĩu môi. Thật ra nhà của họ đều rất khá giả, cái gì mà chưa từng ăn qua chứ. Nhưng mà đây là lần đầu tiên hai người họ đi ăn cơm Tây chung với nhau, khó tránh khỏi có hơi hồi hộp tí.

Đường Miểu nhìn tới nhìn lui, nhìn đến mức sắc mặt Kỳ Minh lộ ra vẻ không đủ kiên nhẫn rồi đập vào mặt bàn một cái. Cậu bắt đầu rưng rưng nước mắt, rõ ràng là không muốn khóc mà, nhưng nhịn không được lại thành ra như vậy.

Kỳ Minh ngồi phía đối diện vội vã chạy đến chỗ bên cạnh cậu, bịt miệng tiểu tổ tông lại thốt, “Không được khóc!”

Đường Miểu chớp chớp mắt, đưa thực đơn sang cho hắn.

Kỳ Minh chấp hành mệnh lệnh nhận lấy thực đơn, nghĩ thầm rốt cuộc là kiếp trước mình đã tạo ra cái nghiệt gì đây.

May là tên nhóc này không khóc đó, lẽ nào lại muốn bản thân hắn bị đập sao? Kỳ Minh tự thấy mình không làm chuyện ngu đến thế đâu.

Túi Khóc Nhỏ Cùng Với Quý Ngài Nóng Tính Của Cậu ẤyTác giả: Đào Chi YêuTruyện Đam Mỹ, Truyện Điền Văn, Truyện Đoản Văn, Truyện Sủng“Không được khóc!” Kỳ Minh cau mày, bộ dạng mày rậm mắt to, ngũ quan đoan chính bị nhóc nhăn lại thành vẻ bá đạo hung dữ. Đường Miểu bị dọa đến phát sợ, khóc càng lúc càng kinh hơn nữa. Kỳ Minh vỗ bàn tay nho nhỏ lên bàn, “Bị gì mà khóc dữ đến vậy?” “Nó… Tụi nó cướp mất kẹo của tớ rồi.” Đường Miểu khẽ lên tiếng. Răng của bé bị sâu nên ba mẹ hạn chế số lượng kẹo của bé, với kẹo bị cướp lại là kẹo được ông nội mang từ nước ngoài về, chỉ còn có mấy viên thôi hà. Kỳ Minh rất khó chịu, nhóc chưa từng gặp qua thằng nhóc nào lại thích khóc đến thế, nhóc cáu kỉnh nên không kiểm soát được tính khí của mình. Nhưng nhóc nhớ rất rõ lời ba đã từng răn dạy thuộc hạ của mình rằng, giết gà dọa khỉ, mục tiêu là khỉ chứ không phải gà. Muốn tìm thì phải đi tìm đến tên cầm đầu gây nên chuyện này. Tên cầm đầu gây chuyện khiến nhóc khó chịu ư? Được lắm, đến cuối cùng thì đứa nào cướp mất kẹo của Đường Thủy Thủy hả? “Cảm ơn cậu, tớ mời cậu đi ăn nha.” Đường Miểu thi văn nhận được giải nhất của thành phố. Tuy đó không phải là giải tốt nhất nhưng như vậy cũng được rồi. Cậu giữ lấy tiền thưởng trong tay kéo Kỳ Minh ra ngoài ăn cơm.Kỳ Minh có hơi mất hứng, “Cảm ơn quần gì chứ!”Đường Miểu quen rồi, xem như chưa từng nghe thấy, đưa thực đơn sang cho hắn.“Gì cũng được.” Kỳ Minh bĩu môi. Thật ra nhà của họ đều rất khá giả, cái gì mà chưa từng ăn qua chứ. Nhưng mà đây là lần đầu tiên hai người họ đi ăn cơm Tây chung với nhau, khó tránh khỏi có hơi hồi hộp tí.Đường Miểu nhìn tới nhìn lui, nhìn đến mức sắc mặt Kỳ Minh lộ ra vẻ không đủ kiên nhẫn rồi đập vào mặt bàn một cái. Cậu bắt đầu rưng rưng nước mắt, rõ ràng là không muốn khóc mà, nhưng nhịn không được lại thành ra như vậy.Kỳ Minh ngồi phía đối diện vội vã chạy đến chỗ bên cạnh cậu, bịt miệng tiểu tổ tông lại thốt, “Không được khóc!”Đường Miểu chớp chớp mắt, đưa thực đơn sang cho hắn.Kỳ Minh chấp hành mệnh lệnh nhận lấy thực đơn, nghĩ thầm rốt cuộc là kiếp trước mình đã tạo ra cái nghiệt gì đây.May là tên nhóc này không khóc đó, lẽ nào lại muốn bản thân hắn bị đập sao? Kỳ Minh tự thấy mình không làm chuyện ngu đến thế đâu.

Quyển 1 - Chương 6: Cảm ơn cậu