Tác giả:

“Không được khóc!” Kỳ Minh cau mày, bộ dạng mày rậm mắt to, ngũ quan đoan chính bị nhóc nhăn lại thành vẻ bá đạo hung dữ. Đường Miểu bị dọa đến phát sợ, khóc càng lúc càng kinh hơn nữa. Kỳ Minh vỗ bàn tay nho nhỏ lên bàn, “Bị gì mà khóc dữ đến vậy?” “Nó… Tụi nó cướp mất kẹo của tớ rồi.” Đường Miểu khẽ lên tiếng. Răng của bé bị sâu nên ba mẹ hạn chế số lượng kẹo của bé, với kẹo bị cướp lại là kẹo được ông nội mang từ nước ngoài về, chỉ còn có mấy viên thôi hà. Kỳ Minh rất khó chịu, nhóc chưa từng gặp qua thằng nhóc nào lại thích khóc đến thế, nhóc cáu kỉnh nên không kiểm soát được tính khí của mình. Nhưng nhóc nhớ rất rõ lời ba đã từng răn dạy thuộc hạ của mình rằng, giết gà dọa khỉ, mục tiêu là khỉ chứ không phải gà. Muốn tìm thì phải đi tìm đến tên cầm đầu gây nên chuyện này. Tên cầm đầu gây chuyện khiến nhóc khó chịu ư? Được lắm, đến cuối cùng thì đứa nào cướp mất kẹo của Đường Thủy Thủy hả?

Quyển 2 - Chương 17: Chịu không nổi

Túi Khóc Nhỏ Cùng Với Quý Ngài Nóng Tính Của Cậu ẤyTác giả: Đào Chi YêuTruyện Đam Mỹ, Truyện Điền Văn, Truyện Đoản Văn, Truyện Sủng“Không được khóc!” Kỳ Minh cau mày, bộ dạng mày rậm mắt to, ngũ quan đoan chính bị nhóc nhăn lại thành vẻ bá đạo hung dữ. Đường Miểu bị dọa đến phát sợ, khóc càng lúc càng kinh hơn nữa. Kỳ Minh vỗ bàn tay nho nhỏ lên bàn, “Bị gì mà khóc dữ đến vậy?” “Nó… Tụi nó cướp mất kẹo của tớ rồi.” Đường Miểu khẽ lên tiếng. Răng của bé bị sâu nên ba mẹ hạn chế số lượng kẹo của bé, với kẹo bị cướp lại là kẹo được ông nội mang từ nước ngoài về, chỉ còn có mấy viên thôi hà. Kỳ Minh rất khó chịu, nhóc chưa từng gặp qua thằng nhóc nào lại thích khóc đến thế, nhóc cáu kỉnh nên không kiểm soát được tính khí của mình. Nhưng nhóc nhớ rất rõ lời ba đã từng răn dạy thuộc hạ của mình rằng, giết gà dọa khỉ, mục tiêu là khỉ chứ không phải gà. Muốn tìm thì phải đi tìm đến tên cầm đầu gây nên chuyện này. Tên cầm đầu gây chuyện khiến nhóc khó chịu ư? Được lắm, đến cuối cùng thì đứa nào cướp mất kẹo của Đường Thủy Thủy hả? “Đường, Thủy, Thủy, đầu của em có phải bị vô nước hay không?!” Kỳ Minh nổi trận lôi đình nói: “Có chút chuyện để cho bọn họ nói là tốt rồi, anh có rớt miếng thịt nào.”“Nói chuyện nha?! Người ở ban ba em có quen sao? Nếu hắn đánh em thì làm sao bây giờ? Năng lực giỏi rồi a?!”“Em chịu không nổi.” Đường Miễu cúi đầu, môi run run.“Thao, em chịu không nổi nói với anh a, em hảo hảo đợi làm bài thi không được sao? Em thấy người nào không vừa mắt nói với anh a.”“Còn dám động thủ? Lá gan lớn a, em làm hắn bị thương, hắn tố cáo xử phạt em thì làm sao bây giờ? Đường Thủy Thủy, nói chuyện!”Đường Miễu há miệng, oa một tiếng khóc lên, giống như bị ủy khuất thật lớn, “Em đây chính là chịu không được bọn họ nói anh như vậy a……..”“Thao, vừa rồi không phải rất soái sao, thế nào nói khóc liền khóc?” Kỳ Minh đau đầu muốn chết.“Anh ghét bỏ a?!” Đường Miễu khụt khịt, “Anh còn hung dữ với em.”“Anh nào dám ghét bỏ, tiểu tổ tông đừng khóc, là ta không tốt.” Kỳ Minh chạy nhanh kéo cậu đến nơi khuất gió, khóc trước gió sẽ bị cảm lạnh a.Kỳ Minh khuyên mãi, đem mọi chuyện giảng đạo lý với Đường Miễu thật rõ ràng, Đường Miễu cũng không khóc, thành thật nhận sai, “Vâng, là em xúc động. Nếu có lần sau…….. Em nhất định sẽ tìm một nơi vắng vẻ giáo huấn hắn.” tuyệt không hối cải.Kỳ Minh: “………”Kỳ Minh đôi khi cảm thấy mình và Đường Miễu đều điên rồi, hắn là một thái tử hắc bang thế nhưng lại đi giảng đạo lý nói cho cậu biết không thể xúc động không lo lắng đến hậu quả, Đường Miễu là một tiểu thiếu gia của quân cảnh thế gia nhưng lại dùng nắm đắm để giải quyết vấn đề.Chẳng qua, hắn không phủ nhận đáy lòng của hắn dào dạt hơi ấm, đuổi theo bước chân của Đường Miễu, “Đường Thủy Thủy, cám ơn em.”Đường Miễu liếc hắn một cái, “Từ hôm nay trở đi em dạy kèm cho anh, tất cả ghi chép bài tập của anh em đều phải kiểm tra.”Kỳ Minh: “……………”Vài câu nói lung tung sao lại đáng ghét như vậy?!

“Đường, Thủy, Thủy, đầu của em có phải bị vô nước hay không?!” Kỳ Minh nổi trận lôi đình nói: “Có chút chuyện để cho bọn họ nói là tốt rồi, anh có rớt miếng thịt nào.”

“Nói chuyện nha?! Người ở ban ba em có quen sao? Nếu hắn đánh em thì làm sao bây giờ? Năng lực giỏi rồi a?!”

“Em chịu không nổi.” Đường Miễu cúi đầu, môi run run.

“Thao, em chịu không nổi nói với anh a, em hảo hảo đợi làm bài thi không được sao? Em thấy người nào không vừa mắt nói với anh a.”

“Còn dám động thủ? Lá gan lớn a, em làm hắn bị thương, hắn tố cáo xử phạt em thì làm sao bây giờ? Đường Thủy Thủy, nói chuyện!”

Đường Miễu há miệng, oa một tiếng khóc lên, giống như bị ủy khuất thật lớn, “Em đây chính là chịu không được bọn họ nói anh như vậy a……..”

“Thao, vừa rồi không phải rất soái sao, thế nào nói khóc liền khóc?” Kỳ Minh đau đầu muốn chết.

“Anh ghét bỏ a?!” Đường Miễu khụt khịt, “Anh còn hung dữ với em.”

“Anh nào dám ghét bỏ, tiểu tổ tông đừng khóc, là ta không tốt.” Kỳ Minh chạy nhanh kéo cậu đến nơi khuất gió, khóc trước gió sẽ bị cảm lạnh a.

Kỳ Minh khuyên mãi, đem mọi chuyện giảng đạo lý với Đường Miễu thật rõ ràng, Đường Miễu cũng không khóc, thành thật nhận sai, “Vâng, là em xúc động. Nếu có lần sau…….. Em nhất định sẽ tìm một nơi vắng vẻ giáo huấn hắn.” tuyệt không hối cải.

Kỳ Minh: “………”

Kỳ Minh đôi khi cảm thấy mình và Đường Miễu đều điên rồi, hắn là một thái tử hắc bang thế nhưng lại đi giảng đạo lý nói cho cậu biết không thể xúc động không lo lắng đến hậu quả, Đường Miễu là một tiểu thiếu gia của quân cảnh thế gia nhưng lại dùng nắm đắm để giải quyết vấn đề.

Chẳng qua, hắn không phủ nhận đáy lòng của hắn dào dạt hơi ấm, đuổi theo bước chân của Đường Miễu, “Đường Thủy Thủy, cám ơn em.”

Đường Miễu liếc hắn một cái, “Từ hôm nay trở đi em dạy kèm cho anh, tất cả ghi chép bài tập của anh em đều phải kiểm tra.”

Kỳ Minh: “……………”

Vài câu nói lung tung sao lại đáng ghét như vậy?!

Túi Khóc Nhỏ Cùng Với Quý Ngài Nóng Tính Của Cậu ẤyTác giả: Đào Chi YêuTruyện Đam Mỹ, Truyện Điền Văn, Truyện Đoản Văn, Truyện Sủng“Không được khóc!” Kỳ Minh cau mày, bộ dạng mày rậm mắt to, ngũ quan đoan chính bị nhóc nhăn lại thành vẻ bá đạo hung dữ. Đường Miểu bị dọa đến phát sợ, khóc càng lúc càng kinh hơn nữa. Kỳ Minh vỗ bàn tay nho nhỏ lên bàn, “Bị gì mà khóc dữ đến vậy?” “Nó… Tụi nó cướp mất kẹo của tớ rồi.” Đường Miểu khẽ lên tiếng. Răng của bé bị sâu nên ba mẹ hạn chế số lượng kẹo của bé, với kẹo bị cướp lại là kẹo được ông nội mang từ nước ngoài về, chỉ còn có mấy viên thôi hà. Kỳ Minh rất khó chịu, nhóc chưa từng gặp qua thằng nhóc nào lại thích khóc đến thế, nhóc cáu kỉnh nên không kiểm soát được tính khí của mình. Nhưng nhóc nhớ rất rõ lời ba đã từng răn dạy thuộc hạ của mình rằng, giết gà dọa khỉ, mục tiêu là khỉ chứ không phải gà. Muốn tìm thì phải đi tìm đến tên cầm đầu gây nên chuyện này. Tên cầm đầu gây chuyện khiến nhóc khó chịu ư? Được lắm, đến cuối cùng thì đứa nào cướp mất kẹo của Đường Thủy Thủy hả? “Đường, Thủy, Thủy, đầu của em có phải bị vô nước hay không?!” Kỳ Minh nổi trận lôi đình nói: “Có chút chuyện để cho bọn họ nói là tốt rồi, anh có rớt miếng thịt nào.”“Nói chuyện nha?! Người ở ban ba em có quen sao? Nếu hắn đánh em thì làm sao bây giờ? Năng lực giỏi rồi a?!”“Em chịu không nổi.” Đường Miễu cúi đầu, môi run run.“Thao, em chịu không nổi nói với anh a, em hảo hảo đợi làm bài thi không được sao? Em thấy người nào không vừa mắt nói với anh a.”“Còn dám động thủ? Lá gan lớn a, em làm hắn bị thương, hắn tố cáo xử phạt em thì làm sao bây giờ? Đường Thủy Thủy, nói chuyện!”Đường Miễu há miệng, oa một tiếng khóc lên, giống như bị ủy khuất thật lớn, “Em đây chính là chịu không được bọn họ nói anh như vậy a……..”“Thao, vừa rồi không phải rất soái sao, thế nào nói khóc liền khóc?” Kỳ Minh đau đầu muốn chết.“Anh ghét bỏ a?!” Đường Miễu khụt khịt, “Anh còn hung dữ với em.”“Anh nào dám ghét bỏ, tiểu tổ tông đừng khóc, là ta không tốt.” Kỳ Minh chạy nhanh kéo cậu đến nơi khuất gió, khóc trước gió sẽ bị cảm lạnh a.Kỳ Minh khuyên mãi, đem mọi chuyện giảng đạo lý với Đường Miễu thật rõ ràng, Đường Miễu cũng không khóc, thành thật nhận sai, “Vâng, là em xúc động. Nếu có lần sau…….. Em nhất định sẽ tìm một nơi vắng vẻ giáo huấn hắn.” tuyệt không hối cải.Kỳ Minh: “………”Kỳ Minh đôi khi cảm thấy mình và Đường Miễu đều điên rồi, hắn là một thái tử hắc bang thế nhưng lại đi giảng đạo lý nói cho cậu biết không thể xúc động không lo lắng đến hậu quả, Đường Miễu là một tiểu thiếu gia của quân cảnh thế gia nhưng lại dùng nắm đắm để giải quyết vấn đề.Chẳng qua, hắn không phủ nhận đáy lòng của hắn dào dạt hơi ấm, đuổi theo bước chân của Đường Miễu, “Đường Thủy Thủy, cám ơn em.”Đường Miễu liếc hắn một cái, “Từ hôm nay trở đi em dạy kèm cho anh, tất cả ghi chép bài tập của anh em đều phải kiểm tra.”Kỳ Minh: “……………”Vài câu nói lung tung sao lại đáng ghét như vậy?!

Quyển 2 - Chương 17: Chịu không nổi