“Không được khóc!” Kỳ Minh cau mày, bộ dạng mày rậm mắt to, ngũ quan đoan chính bị nhóc nhăn lại thành vẻ bá đạo hung dữ. Đường Miểu bị dọa đến phát sợ, khóc càng lúc càng kinh hơn nữa. Kỳ Minh vỗ bàn tay nho nhỏ lên bàn, “Bị gì mà khóc dữ đến vậy?” “Nó… Tụi nó cướp mất kẹo của tớ rồi.” Đường Miểu khẽ lên tiếng. Răng của bé bị sâu nên ba mẹ hạn chế số lượng kẹo của bé, với kẹo bị cướp lại là kẹo được ông nội mang từ nước ngoài về, chỉ còn có mấy viên thôi hà. Kỳ Minh rất khó chịu, nhóc chưa từng gặp qua thằng nhóc nào lại thích khóc đến thế, nhóc cáu kỉnh nên không kiểm soát được tính khí của mình. Nhưng nhóc nhớ rất rõ lời ba đã từng răn dạy thuộc hạ của mình rằng, giết gà dọa khỉ, mục tiêu là khỉ chứ không phải gà. Muốn tìm thì phải đi tìm đến tên cầm đầu gây nên chuyện này. Tên cầm đầu gây chuyện khiến nhóc khó chịu ư? Được lắm, đến cuối cùng thì đứa nào cướp mất kẹo của Đường Thủy Thủy hả?
Quyển 3 - Chương 25: Chờ anh…..
Túi Khóc Nhỏ Cùng Với Quý Ngài Nóng Tính Của Cậu ẤyTác giả: Đào Chi YêuTruyện Đam Mỹ, Truyện Điền Văn, Truyện Đoản Văn, Truyện Sủng“Không được khóc!” Kỳ Minh cau mày, bộ dạng mày rậm mắt to, ngũ quan đoan chính bị nhóc nhăn lại thành vẻ bá đạo hung dữ. Đường Miểu bị dọa đến phát sợ, khóc càng lúc càng kinh hơn nữa. Kỳ Minh vỗ bàn tay nho nhỏ lên bàn, “Bị gì mà khóc dữ đến vậy?” “Nó… Tụi nó cướp mất kẹo của tớ rồi.” Đường Miểu khẽ lên tiếng. Răng của bé bị sâu nên ba mẹ hạn chế số lượng kẹo của bé, với kẹo bị cướp lại là kẹo được ông nội mang từ nước ngoài về, chỉ còn có mấy viên thôi hà. Kỳ Minh rất khó chịu, nhóc chưa từng gặp qua thằng nhóc nào lại thích khóc đến thế, nhóc cáu kỉnh nên không kiểm soát được tính khí của mình. Nhưng nhóc nhớ rất rõ lời ba đã từng răn dạy thuộc hạ của mình rằng, giết gà dọa khỉ, mục tiêu là khỉ chứ không phải gà. Muốn tìm thì phải đi tìm đến tên cầm đầu gây nên chuyện này. Tên cầm đầu gây chuyện khiến nhóc khó chịu ư? Được lắm, đến cuối cùng thì đứa nào cướp mất kẹo của Đường Thủy Thủy hả? Cuối cùng giờ tự học chấm dứt, Đường Miễu gọi điện thoại cho Kỳ Minh, cậu đúng là thẹn thùng, chỉ là cậu cũng lo lắng cho tình hình của Kỳ bá mẫu, người hầu Kỳ gia nhiều như vậy, làm sao có thể chọn ngay thời khắc mấu chốt mà gọi Kỳ Minh trở về, hay là thân thể có bệnh nặng gì?Thật lâu Kỳ Minh mới nghe máy.“Uy?”“Kỳ Minh, a di không có gì đi?”“Không có bệnh gì, bệnh cũ tái phát, muốn nói chuyện điện thoại với bà không?”“Được.”Kỳ Minh đem điện thoại đưa cho Kỳ mẫu, chợt nghe Kỳ mẫu dặn dò Đường Miễu phải chú ý thân thể, quen nhiều bạn một chút, ăn nhiều một chút cậu rất gầy…….Kỳ Minh lấy lại điện thoại, “……. Miễu Miễu.”“Vâng?” Đường Miễu nghe bên kia có chút ầm ĩ, nếu không phải rất ầm ĩ, phỏng chừng có thể nghe thấy thanh âm run rẩy của Kỳ Minh.“Không có việc gì, anh…….” Kỳ Minh chật vật cúi đầu, không cho cha mẹ nhìn thấy hốc mắt đỏ ửng của mình, “Chờ anh trở về.”“Anh là lạ…. Kỳ Minh anh thật sự không có gì gạt em?” Đường Miễu cảm thấy có điều gì.“Anh làm sao không bình thường? Chỉ là….. Bởi vì viên kẹo kia rất ngọt.” hắn sợ về sao có thể không ăn được viên đường ngọt như vậy nữa.Lúc hắn bỏ điện thoại xuống, ngay cả hốc mắt Kỳ mẫu đều đỏ, vỗ vỗ tay hắn, “Tiểu Miễu thật là một đứa nhỏ tốt, đáng tiếc…….”Thần sắc Kỳ phụ thật nghiêm túc, “Con quyết định rồi sao?”Kỳ Minh nghẹn ngào, trong yết hầu phát ra thống khổ, móng tay hung hăng c*m v** lòng bàn tay, lúc này đau đớn mới có thể làm cho hắn bảo trì thanh tỉnh.“Cha biết quan hệ của các con….. Được rồi, nhưng là bởi vì nguyên nhân như vậy, cha mới đề nghị con……..” Kỳ phụ cuối cùng cũng không có tàn nhẫn mà đem quan hệ phía sau của bọn họ làm rõ.“Con nghĩ tốt rồi.” Kỳ Minh mạnh ngẩng đầu, nhắm lại hai mắt đỏ bừng, “Con đi cùng các người.”
Cuối cùng giờ tự học chấm dứt, Đường Miễu gọi điện thoại cho Kỳ Minh, cậu đúng là thẹn thùng, chỉ là cậu cũng lo lắng cho tình hình của Kỳ bá mẫu, người hầu Kỳ gia nhiều như vậy, làm sao có thể chọn ngay thời khắc mấu chốt mà gọi Kỳ Minh trở về, hay là thân thể có bệnh nặng gì?
Thật lâu Kỳ Minh mới nghe máy.
“Uy?”
“Kỳ Minh, a di không có gì đi?”
“Không có bệnh gì, bệnh cũ tái phát, muốn nói chuyện điện thoại với bà không?”
“Được.”
Kỳ Minh đem điện thoại đưa cho Kỳ mẫu, chợt nghe Kỳ mẫu dặn dò Đường Miễu phải chú ý thân thể, quen nhiều bạn một chút, ăn nhiều một chút cậu rất gầy…….
Kỳ Minh lấy lại điện thoại, “……. Miễu Miễu.”
“Vâng?” Đường Miễu nghe bên kia có chút ầm ĩ, nếu không phải rất ầm ĩ, phỏng chừng có thể nghe thấy thanh âm run rẩy của Kỳ Minh.
“Không có việc gì, anh…….” Kỳ Minh chật vật cúi đầu, không cho cha mẹ nhìn thấy hốc mắt đỏ ửng của mình, “Chờ anh trở về.”
“Anh là lạ…. Kỳ Minh anh thật sự không có gì gạt em?” Đường Miễu cảm thấy có điều gì.
“Anh làm sao không bình thường? Chỉ là….. Bởi vì viên kẹo kia rất ngọt.” hắn sợ về sao có thể không ăn được viên đường ngọt như vậy nữa.
Lúc hắn bỏ điện thoại xuống, ngay cả hốc mắt Kỳ mẫu đều đỏ, vỗ vỗ tay hắn, “Tiểu Miễu thật là một đứa nhỏ tốt, đáng tiếc…….”
Thần sắc Kỳ phụ thật nghiêm túc, “Con quyết định rồi sao?”
Kỳ Minh nghẹn ngào, trong yết hầu phát ra thống khổ, móng tay hung hăng c*m v** lòng bàn tay, lúc này đau đớn mới có thể làm cho hắn bảo trì thanh tỉnh.
“Cha biết quan hệ của các con….. Được rồi, nhưng là bởi vì nguyên nhân như vậy, cha mới đề nghị con……..” Kỳ phụ cuối cùng cũng không có tàn nhẫn mà đem quan hệ phía sau của bọn họ làm rõ.
“Con nghĩ tốt rồi.” Kỳ Minh mạnh ngẩng đầu, nhắm lại hai mắt đỏ bừng, “Con đi cùng các người.”
Túi Khóc Nhỏ Cùng Với Quý Ngài Nóng Tính Của Cậu ẤyTác giả: Đào Chi YêuTruyện Đam Mỹ, Truyện Điền Văn, Truyện Đoản Văn, Truyện Sủng“Không được khóc!” Kỳ Minh cau mày, bộ dạng mày rậm mắt to, ngũ quan đoan chính bị nhóc nhăn lại thành vẻ bá đạo hung dữ. Đường Miểu bị dọa đến phát sợ, khóc càng lúc càng kinh hơn nữa. Kỳ Minh vỗ bàn tay nho nhỏ lên bàn, “Bị gì mà khóc dữ đến vậy?” “Nó… Tụi nó cướp mất kẹo của tớ rồi.” Đường Miểu khẽ lên tiếng. Răng của bé bị sâu nên ba mẹ hạn chế số lượng kẹo của bé, với kẹo bị cướp lại là kẹo được ông nội mang từ nước ngoài về, chỉ còn có mấy viên thôi hà. Kỳ Minh rất khó chịu, nhóc chưa từng gặp qua thằng nhóc nào lại thích khóc đến thế, nhóc cáu kỉnh nên không kiểm soát được tính khí của mình. Nhưng nhóc nhớ rất rõ lời ba đã từng răn dạy thuộc hạ của mình rằng, giết gà dọa khỉ, mục tiêu là khỉ chứ không phải gà. Muốn tìm thì phải đi tìm đến tên cầm đầu gây nên chuyện này. Tên cầm đầu gây chuyện khiến nhóc khó chịu ư? Được lắm, đến cuối cùng thì đứa nào cướp mất kẹo của Đường Thủy Thủy hả? Cuối cùng giờ tự học chấm dứt, Đường Miễu gọi điện thoại cho Kỳ Minh, cậu đúng là thẹn thùng, chỉ là cậu cũng lo lắng cho tình hình của Kỳ bá mẫu, người hầu Kỳ gia nhiều như vậy, làm sao có thể chọn ngay thời khắc mấu chốt mà gọi Kỳ Minh trở về, hay là thân thể có bệnh nặng gì?Thật lâu Kỳ Minh mới nghe máy.“Uy?”“Kỳ Minh, a di không có gì đi?”“Không có bệnh gì, bệnh cũ tái phát, muốn nói chuyện điện thoại với bà không?”“Được.”Kỳ Minh đem điện thoại đưa cho Kỳ mẫu, chợt nghe Kỳ mẫu dặn dò Đường Miễu phải chú ý thân thể, quen nhiều bạn một chút, ăn nhiều một chút cậu rất gầy…….Kỳ Minh lấy lại điện thoại, “……. Miễu Miễu.”“Vâng?” Đường Miễu nghe bên kia có chút ầm ĩ, nếu không phải rất ầm ĩ, phỏng chừng có thể nghe thấy thanh âm run rẩy của Kỳ Minh.“Không có việc gì, anh…….” Kỳ Minh chật vật cúi đầu, không cho cha mẹ nhìn thấy hốc mắt đỏ ửng của mình, “Chờ anh trở về.”“Anh là lạ…. Kỳ Minh anh thật sự không có gì gạt em?” Đường Miễu cảm thấy có điều gì.“Anh làm sao không bình thường? Chỉ là….. Bởi vì viên kẹo kia rất ngọt.” hắn sợ về sao có thể không ăn được viên đường ngọt như vậy nữa.Lúc hắn bỏ điện thoại xuống, ngay cả hốc mắt Kỳ mẫu đều đỏ, vỗ vỗ tay hắn, “Tiểu Miễu thật là một đứa nhỏ tốt, đáng tiếc…….”Thần sắc Kỳ phụ thật nghiêm túc, “Con quyết định rồi sao?”Kỳ Minh nghẹn ngào, trong yết hầu phát ra thống khổ, móng tay hung hăng c*m v** lòng bàn tay, lúc này đau đớn mới có thể làm cho hắn bảo trì thanh tỉnh.“Cha biết quan hệ của các con….. Được rồi, nhưng là bởi vì nguyên nhân như vậy, cha mới đề nghị con……..” Kỳ phụ cuối cùng cũng không có tàn nhẫn mà đem quan hệ phía sau của bọn họ làm rõ.“Con nghĩ tốt rồi.” Kỳ Minh mạnh ngẩng đầu, nhắm lại hai mắt đỏ bừng, “Con đi cùng các người.”