“Không được khóc!” Kỳ Minh cau mày, bộ dạng mày rậm mắt to, ngũ quan đoan chính bị nhóc nhăn lại thành vẻ bá đạo hung dữ. Đường Miểu bị dọa đến phát sợ, khóc càng lúc càng kinh hơn nữa. Kỳ Minh vỗ bàn tay nho nhỏ lên bàn, “Bị gì mà khóc dữ đến vậy?” “Nó… Tụi nó cướp mất kẹo của tớ rồi.” Đường Miểu khẽ lên tiếng. Răng của bé bị sâu nên ba mẹ hạn chế số lượng kẹo của bé, với kẹo bị cướp lại là kẹo được ông nội mang từ nước ngoài về, chỉ còn có mấy viên thôi hà. Kỳ Minh rất khó chịu, nhóc chưa từng gặp qua thằng nhóc nào lại thích khóc đến thế, nhóc cáu kỉnh nên không kiểm soát được tính khí của mình. Nhưng nhóc nhớ rất rõ lời ba đã từng răn dạy thuộc hạ của mình rằng, giết gà dọa khỉ, mục tiêu là khỉ chứ không phải gà. Muốn tìm thì phải đi tìm đến tên cầm đầu gây nên chuyện này. Tên cầm đầu gây chuyện khiến nhóc khó chịu ư? Được lắm, đến cuối cùng thì đứa nào cướp mất kẹo của Đường Thủy Thủy hả?
Quyển 5 - Chương 47: Kính ngài
Túi Khóc Nhỏ Cùng Với Quý Ngài Nóng Tính Của Cậu ẤyTác giả: Đào Chi YêuTruyện Đam Mỹ, Truyện Điền Văn, Truyện Đoản Văn, Truyện Sủng“Không được khóc!” Kỳ Minh cau mày, bộ dạng mày rậm mắt to, ngũ quan đoan chính bị nhóc nhăn lại thành vẻ bá đạo hung dữ. Đường Miểu bị dọa đến phát sợ, khóc càng lúc càng kinh hơn nữa. Kỳ Minh vỗ bàn tay nho nhỏ lên bàn, “Bị gì mà khóc dữ đến vậy?” “Nó… Tụi nó cướp mất kẹo của tớ rồi.” Đường Miểu khẽ lên tiếng. Răng của bé bị sâu nên ba mẹ hạn chế số lượng kẹo của bé, với kẹo bị cướp lại là kẹo được ông nội mang từ nước ngoài về, chỉ còn có mấy viên thôi hà. Kỳ Minh rất khó chịu, nhóc chưa từng gặp qua thằng nhóc nào lại thích khóc đến thế, nhóc cáu kỉnh nên không kiểm soát được tính khí của mình. Nhưng nhóc nhớ rất rõ lời ba đã từng răn dạy thuộc hạ của mình rằng, giết gà dọa khỉ, mục tiêu là khỉ chứ không phải gà. Muốn tìm thì phải đi tìm đến tên cầm đầu gây nên chuyện này. Tên cầm đầu gây chuyện khiến nhóc khó chịu ư? Được lắm, đến cuối cùng thì đứa nào cướp mất kẹo của Đường Thủy Thủy hả? “Chú, chén rượu đầu tiên con mời ngài.” Kỳ Minh rõ ràng lưu loát uống chén rượu đế, “Con biết, không phải ngài, chuyện của cha con sẽ không được sáng tỏ.”“Chén thứ hai con mời ngài, cảm ơn ngài tin tưởng chúng con, cho chúng con thời gian.” Này chính là chuyện Đường Chiến giúp Đường Miễu từ chối chuyện xem mắt.“Chén thứ ba con mời ngài, cảm ơn ngài nguyện ý đem Miễu Miễu giao cho con, con sẽ đối với em ấy thật tốt.”Kỳ Minh dùng ba chén rượu, trực tiếp phủi đi chuyện năm xưa, có một số việc miệt mài theo đuổi đã không còn ý nghĩa.“Tốt!” Đường Chiến cũng khó có được cao hứng, nhất là ánh mắt đứa con cười đều nheo lại, thật khó khăn.Mẹ Đường cũng vui vẻ, tuy nói con dâu là nam nhân, nhưng là bà cảm thấy được đứa con đáng yêu của bà cũng đã trở về.Khóc khóc cười cười thật tốt, so với Đường Miễu phụng phịu không cảm xúc tốt hơn nhiều.“Ba, mẹ cảm ơn người.” Đường Miễu thật tình thật lòng nói.……………..“Ba của con……” Đường Chiến vẫn là mở miệng.Kỳ Minh nở nụ cười, “Cha con thân thể tốt lắm, hiện tại cùng mẹ chu du khắp thế giới, lễ mừng năm mới sẽ trở về.”“Đến lúc đó, người hai nhà cùng nhau ăn bữa cơm đi.”“Được.” Kỳ Minh lại kính ông một chén rượu.Hai đại lão gia đột nhiên cảm thấy dược mình tựa hồ bị Đường Miễu lây bệnh, đáy mắt có chút nóng.
“Chú, chén rượu đầu tiên con mời ngài.” Kỳ Minh rõ ràng lưu loát uống chén rượu đế, “Con biết, không phải ngài, chuyện của cha con sẽ không được sáng tỏ.”
“Chén thứ hai con mời ngài, cảm ơn ngài tin tưởng chúng con, cho chúng con thời gian.” Này chính là chuyện Đường Chiến giúp Đường Miễu từ chối chuyện xem mắt.
“Chén thứ ba con mời ngài, cảm ơn ngài nguyện ý đem Miễu Miễu giao cho con, con sẽ đối với em ấy thật tốt.”
Kỳ Minh dùng ba chén rượu, trực tiếp phủi đi chuyện năm xưa, có một số việc miệt mài theo đuổi đã không còn ý nghĩa.
“Tốt!” Đường Chiến cũng khó có được cao hứng, nhất là ánh mắt đứa con cười đều nheo lại, thật khó khăn.
Mẹ Đường cũng vui vẻ, tuy nói con dâu là nam nhân, nhưng là bà cảm thấy được đứa con đáng yêu của bà cũng đã trở về.
Khóc khóc cười cười thật tốt, so với Đường Miễu phụng phịu không cảm xúc tốt hơn nhiều.
“Ba, mẹ cảm ơn người.” Đường Miễu thật tình thật lòng nói.
……………..
“Ba của con……” Đường Chiến vẫn là mở miệng.
Kỳ Minh nở nụ cười, “Cha con thân thể tốt lắm, hiện tại cùng mẹ chu du khắp thế giới, lễ mừng năm mới sẽ trở về.”
“Đến lúc đó, người hai nhà cùng nhau ăn bữa cơm đi.”
“Được.” Kỳ Minh lại kính ông một chén rượu.
Hai đại lão gia đột nhiên cảm thấy dược mình tựa hồ bị Đường Miễu lây bệnh, đáy mắt có chút nóng.
Túi Khóc Nhỏ Cùng Với Quý Ngài Nóng Tính Của Cậu ẤyTác giả: Đào Chi YêuTruyện Đam Mỹ, Truyện Điền Văn, Truyện Đoản Văn, Truyện Sủng“Không được khóc!” Kỳ Minh cau mày, bộ dạng mày rậm mắt to, ngũ quan đoan chính bị nhóc nhăn lại thành vẻ bá đạo hung dữ. Đường Miểu bị dọa đến phát sợ, khóc càng lúc càng kinh hơn nữa. Kỳ Minh vỗ bàn tay nho nhỏ lên bàn, “Bị gì mà khóc dữ đến vậy?” “Nó… Tụi nó cướp mất kẹo của tớ rồi.” Đường Miểu khẽ lên tiếng. Răng của bé bị sâu nên ba mẹ hạn chế số lượng kẹo của bé, với kẹo bị cướp lại là kẹo được ông nội mang từ nước ngoài về, chỉ còn có mấy viên thôi hà. Kỳ Minh rất khó chịu, nhóc chưa từng gặp qua thằng nhóc nào lại thích khóc đến thế, nhóc cáu kỉnh nên không kiểm soát được tính khí của mình. Nhưng nhóc nhớ rất rõ lời ba đã từng răn dạy thuộc hạ của mình rằng, giết gà dọa khỉ, mục tiêu là khỉ chứ không phải gà. Muốn tìm thì phải đi tìm đến tên cầm đầu gây nên chuyện này. Tên cầm đầu gây chuyện khiến nhóc khó chịu ư? Được lắm, đến cuối cùng thì đứa nào cướp mất kẹo của Đường Thủy Thủy hả? “Chú, chén rượu đầu tiên con mời ngài.” Kỳ Minh rõ ràng lưu loát uống chén rượu đế, “Con biết, không phải ngài, chuyện của cha con sẽ không được sáng tỏ.”“Chén thứ hai con mời ngài, cảm ơn ngài tin tưởng chúng con, cho chúng con thời gian.” Này chính là chuyện Đường Chiến giúp Đường Miễu từ chối chuyện xem mắt.“Chén thứ ba con mời ngài, cảm ơn ngài nguyện ý đem Miễu Miễu giao cho con, con sẽ đối với em ấy thật tốt.”Kỳ Minh dùng ba chén rượu, trực tiếp phủi đi chuyện năm xưa, có một số việc miệt mài theo đuổi đã không còn ý nghĩa.“Tốt!” Đường Chiến cũng khó có được cao hứng, nhất là ánh mắt đứa con cười đều nheo lại, thật khó khăn.Mẹ Đường cũng vui vẻ, tuy nói con dâu là nam nhân, nhưng là bà cảm thấy được đứa con đáng yêu của bà cũng đã trở về.Khóc khóc cười cười thật tốt, so với Đường Miễu phụng phịu không cảm xúc tốt hơn nhiều.“Ba, mẹ cảm ơn người.” Đường Miễu thật tình thật lòng nói.……………..“Ba của con……” Đường Chiến vẫn là mở miệng.Kỳ Minh nở nụ cười, “Cha con thân thể tốt lắm, hiện tại cùng mẹ chu du khắp thế giới, lễ mừng năm mới sẽ trở về.”“Đến lúc đó, người hai nhà cùng nhau ăn bữa cơm đi.”“Được.” Kỳ Minh lại kính ông một chén rượu.Hai đại lão gia đột nhiên cảm thấy dược mình tựa hồ bị Đường Miễu lây bệnh, đáy mắt có chút nóng.