Tác giả:

Căn biệt thự về đêm dần tĩnh lặng trong màu trời đen kịt. Đồng hồ đầu tường tí tách kêu rồi rống lớn một tiếng đinh tai nhức óc báo hiệu 6h tối đã đến. Liếc nhìn chiếc đồng hồ rất biết thời thế kia một cái, người đàn ông mặt mũi cố gắng lắm cũng được cói là đẹp, đầu hói nguyên mảng lớn phía "mặt tiền" cùng chiếc bụng phệ no căng sau khi ăn bữa chiều muộn ngã người lên thành ghế sô pha, thư thái đảo mắt liếc nhìn 4 đứa con gái mỗi người một sắc đang ngồi ngay ngắn theo mô hình 4 anh em nhà Đantôn trước mặt. -Sao? Đứa nào đồng ý?_Chờ một lúc lâu mà vẫn ko thấy đứa nào chịu trả lời mình, ông già gõ tay đều đều lên thành ghế, nghiêm nghị hỏi. -Cha! Cha đang đùa à? Thời này làm gì có chuyện hôn ước cũ rích đó nữa chứ!_Cô con gái mặt mũi có vẻ trưởng thành nhất trong đám ngừng mân mê lọm tóc màu hạt dẻ xoăn tít của mình, bất bình phá tan bầu ko khí gượng ép_Đừng giỡn bọn con nhá? Ko vui tí nào! -Đúng đấy! Thật vô lí! Con chưa nghe thấy mình có ông nội bao giờ! Sao giờ lại chui ra đâu cái…

Chương 102

Đồ Ngốc! Tôi Là Chồng Của Em!!Tác giả: SuTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhCăn biệt thự về đêm dần tĩnh lặng trong màu trời đen kịt. Đồng hồ đầu tường tí tách kêu rồi rống lớn một tiếng đinh tai nhức óc báo hiệu 6h tối đã đến. Liếc nhìn chiếc đồng hồ rất biết thời thế kia một cái, người đàn ông mặt mũi cố gắng lắm cũng được cói là đẹp, đầu hói nguyên mảng lớn phía "mặt tiền" cùng chiếc bụng phệ no căng sau khi ăn bữa chiều muộn ngã người lên thành ghế sô pha, thư thái đảo mắt liếc nhìn 4 đứa con gái mỗi người một sắc đang ngồi ngay ngắn theo mô hình 4 anh em nhà Đantôn trước mặt. -Sao? Đứa nào đồng ý?_Chờ một lúc lâu mà vẫn ko thấy đứa nào chịu trả lời mình, ông già gõ tay đều đều lên thành ghế, nghiêm nghị hỏi. -Cha! Cha đang đùa à? Thời này làm gì có chuyện hôn ước cũ rích đó nữa chứ!_Cô con gái mặt mũi có vẻ trưởng thành nhất trong đám ngừng mân mê lọm tóc màu hạt dẻ xoăn tít của mình, bất bình phá tan bầu ko khí gượng ép_Đừng giỡn bọn con nhá? Ko vui tí nào! -Đúng đấy! Thật vô lí! Con chưa nghe thấy mình có ông nội bao giờ! Sao giờ lại chui ra đâu cái… Mà Tử Di ở gần đó, nhìn thấy màn trước mặt, vốn định lao về phía Tử Thần liền đột ngột “thắng phanh“ gấp, khó hiểu chăm chăm quan sát màn vũ lực trước mắt rồi mơ hồ quay sang phía Đằng Dạ đang một thân cô độc, hàn khí vấy tung toé, nhất thời như bừng tỉnh đại ngộ, lao về phía anh, tha thiết quấn lấy.Nữ không cô đơn, nam không cô độc, hoà hợp huyễn diệu như hai cặp đôi trời xanh ấn định. Nhưng nếu hoán đổi lại, chắc sẽ tuyệt mĩ hơn nhiều.Trước hành động vừa nhu nhược vừa lưu manh của hai cô nàng, mặt hai chàng trai rất tỉnh táo còn lại không hẹn đen sầm như trúng phải độc, mâu quang không ngừng bắn về phía trước, trừng trừng.Tình cảnh trâu bò nhầm chuồng này, không phải chủ nuôi nào cũng thích.-Khụ! Khụ!_Một tay thịnh tình tạo khoảng cách an toàn với Giai Băng, một tay đưa lên miệng ho khan vài cái, Tử Thần làm ra vẻ khó xử_Nhầm chuồng! Chúng ta đổi lại đi!Đối phương là Đằng Dạ dường như không nghe thấy, toàn thân bất động, ánh mắt vẫn chặt chẽ thâu tóm hình ảnh trước mặt, không lên tiếng, chỉ có lực đạo của bàn tay nắn bả vai Tử Di là tăng thêm lực.-Á! Tử Thần! Đau!_Như cảm nhận được cái đau tê buốt từ tay Đằng Dạ truyền đến, Tử Di nhăn mặt, thoát khỏi mơ màng, trừng mắt nhìn Đằng Dạ.Bỗng, khuôn mặt Tử Di nhanh chóng biến sắc, thất kinh lùi người ra sau, hãi hùng chớp mắt quay đầu nhìn Tử Thần, một luồng tức giận sôi trào.Chuyện qủy gì đang xảy ra trước mắt cô vậy? Tử Thần của cô sao lại ôm một cô gái khác, đã thế lại kinh ngạc đáp trả ánh mắt của cô mà không thèm buông người kia ra?Máu Hoạn Thư nổi lên, tơ máu trong mắt Tử Di giăng đầy một mảng đỏ phẫn nộ. Cô xoay người, chớp nhoáng lao về phía Tử Thần, một tay túm lấy mớ tóc dài đen nhánh của Giai Băng, giật mạnh, một tay khác giơ lên cao, toan xé gió hạ xuống.Đột ngột, một bàn tay ngoại lai vô thanh vô hình tiếp lấy cổ tay Tử Di, ngăn lại hành động bộc phát kia. Trong nháy mắt, thân hình mềm nhũn của Giai Băng trước mắt Tử Di như bong bóng biến mất, chỉ để lại một nhúm tóc bị cắt đứt trong lòng bàn tay.Chuỗi hành động nhanh, dứt khoát như tia chớp cuối chân trời sáng lên rồi vụt tắt, đè nén bầu không khí trở nên tĩnh lặng.

Mà Tử Di ở gần đó, nhìn thấy màn trước mặt, vốn định lao về phía Tử Thần liền đột ngột “thắng phanh“ gấp, khó hiểu chăm chăm quan sát màn vũ lực trước mắt rồi mơ hồ quay sang phía Đằng Dạ đang một thân cô độc, hàn khí vấy tung toé, nhất thời như bừng tỉnh đại ngộ, lao về phía anh, tha thiết quấn lấy.

Nữ không cô đơn, nam không cô độc, hoà hợp huyễn diệu như hai cặp đôi trời xanh ấn định. Nhưng nếu hoán đổi lại, chắc sẽ tuyệt mĩ hơn nhiều.

Trước hành động vừa nhu nhược vừa lưu manh của hai cô nàng, mặt hai chàng trai rất tỉnh táo còn lại không hẹn đen sầm như trúng phải độc, mâu quang không ngừng bắn về phía trước, trừng trừng.

Tình cảnh trâu bò nhầm chuồng này, không phải chủ nuôi nào cũng thích.

-Khụ! Khụ!_Một tay thịnh tình tạo khoảng cách an toàn với Giai Băng, một tay đưa lên miệng ho khan vài cái, Tử Thần làm ra vẻ khó xử_Nhầm chuồng! Chúng ta đổi lại đi!

Đối phương là Đằng Dạ dường như không nghe thấy, toàn thân bất động, ánh mắt vẫn chặt chẽ thâu tóm hình ảnh trước mặt, không lên tiếng, chỉ có lực đạo của bàn tay nắn bả vai Tử Di là tăng thêm lực.

-Á! Tử Thần! Đau!_Như cảm nhận được cái đau tê buốt từ tay Đằng Dạ truyền đến, Tử Di nhăn mặt, thoát khỏi mơ màng, trừng mắt nhìn Đằng Dạ.

Bỗng, khuôn mặt Tử Di nhanh chóng biến sắc, thất kinh lùi người ra sau, hãi hùng chớp mắt quay đầu nhìn Tử Thần, một luồng tức giận sôi trào.

Chuyện qủy gì đang xảy ra trước mắt cô vậy? Tử Thần của cô sao lại ôm một cô gái khác, đã thế lại kinh ngạc đáp trả ánh mắt của cô mà không thèm buông người kia ra?

Máu Hoạn Thư nổi lên, tơ máu trong mắt Tử Di giăng đầy một mảng đỏ phẫn nộ. Cô xoay người, chớp nhoáng lao về phía Tử Thần, một tay túm lấy mớ tóc dài đen nhánh của Giai Băng, giật mạnh, một tay khác giơ lên cao, toan xé gió hạ xuống.

Đột ngột, một bàn tay ngoại lai vô thanh vô hình tiếp lấy cổ tay Tử Di, ngăn lại hành động bộc phát kia. Trong nháy mắt, thân hình mềm nhũn của Giai Băng trước mắt Tử Di như bong bóng biến mất, chỉ để lại một nhúm tóc bị cắt đứt trong lòng bàn tay.

Chuỗi hành động nhanh, dứt khoát như tia chớp cuối chân trời sáng lên rồi vụt tắt, đè nén bầu không khí trở nên tĩnh lặng.

Đồ Ngốc! Tôi Là Chồng Của Em!!Tác giả: SuTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhCăn biệt thự về đêm dần tĩnh lặng trong màu trời đen kịt. Đồng hồ đầu tường tí tách kêu rồi rống lớn một tiếng đinh tai nhức óc báo hiệu 6h tối đã đến. Liếc nhìn chiếc đồng hồ rất biết thời thế kia một cái, người đàn ông mặt mũi cố gắng lắm cũng được cói là đẹp, đầu hói nguyên mảng lớn phía "mặt tiền" cùng chiếc bụng phệ no căng sau khi ăn bữa chiều muộn ngã người lên thành ghế sô pha, thư thái đảo mắt liếc nhìn 4 đứa con gái mỗi người một sắc đang ngồi ngay ngắn theo mô hình 4 anh em nhà Đantôn trước mặt. -Sao? Đứa nào đồng ý?_Chờ một lúc lâu mà vẫn ko thấy đứa nào chịu trả lời mình, ông già gõ tay đều đều lên thành ghế, nghiêm nghị hỏi. -Cha! Cha đang đùa à? Thời này làm gì có chuyện hôn ước cũ rích đó nữa chứ!_Cô con gái mặt mũi có vẻ trưởng thành nhất trong đám ngừng mân mê lọm tóc màu hạt dẻ xoăn tít của mình, bất bình phá tan bầu ko khí gượng ép_Đừng giỡn bọn con nhá? Ko vui tí nào! -Đúng đấy! Thật vô lí! Con chưa nghe thấy mình có ông nội bao giờ! Sao giờ lại chui ra đâu cái… Mà Tử Di ở gần đó, nhìn thấy màn trước mặt, vốn định lao về phía Tử Thần liền đột ngột “thắng phanh“ gấp, khó hiểu chăm chăm quan sát màn vũ lực trước mắt rồi mơ hồ quay sang phía Đằng Dạ đang một thân cô độc, hàn khí vấy tung toé, nhất thời như bừng tỉnh đại ngộ, lao về phía anh, tha thiết quấn lấy.Nữ không cô đơn, nam không cô độc, hoà hợp huyễn diệu như hai cặp đôi trời xanh ấn định. Nhưng nếu hoán đổi lại, chắc sẽ tuyệt mĩ hơn nhiều.Trước hành động vừa nhu nhược vừa lưu manh của hai cô nàng, mặt hai chàng trai rất tỉnh táo còn lại không hẹn đen sầm như trúng phải độc, mâu quang không ngừng bắn về phía trước, trừng trừng.Tình cảnh trâu bò nhầm chuồng này, không phải chủ nuôi nào cũng thích.-Khụ! Khụ!_Một tay thịnh tình tạo khoảng cách an toàn với Giai Băng, một tay đưa lên miệng ho khan vài cái, Tử Thần làm ra vẻ khó xử_Nhầm chuồng! Chúng ta đổi lại đi!Đối phương là Đằng Dạ dường như không nghe thấy, toàn thân bất động, ánh mắt vẫn chặt chẽ thâu tóm hình ảnh trước mặt, không lên tiếng, chỉ có lực đạo của bàn tay nắn bả vai Tử Di là tăng thêm lực.-Á! Tử Thần! Đau!_Như cảm nhận được cái đau tê buốt từ tay Đằng Dạ truyền đến, Tử Di nhăn mặt, thoát khỏi mơ màng, trừng mắt nhìn Đằng Dạ.Bỗng, khuôn mặt Tử Di nhanh chóng biến sắc, thất kinh lùi người ra sau, hãi hùng chớp mắt quay đầu nhìn Tử Thần, một luồng tức giận sôi trào.Chuyện qủy gì đang xảy ra trước mắt cô vậy? Tử Thần của cô sao lại ôm một cô gái khác, đã thế lại kinh ngạc đáp trả ánh mắt của cô mà không thèm buông người kia ra?Máu Hoạn Thư nổi lên, tơ máu trong mắt Tử Di giăng đầy một mảng đỏ phẫn nộ. Cô xoay người, chớp nhoáng lao về phía Tử Thần, một tay túm lấy mớ tóc dài đen nhánh của Giai Băng, giật mạnh, một tay khác giơ lên cao, toan xé gió hạ xuống.Đột ngột, một bàn tay ngoại lai vô thanh vô hình tiếp lấy cổ tay Tử Di, ngăn lại hành động bộc phát kia. Trong nháy mắt, thân hình mềm nhũn của Giai Băng trước mắt Tử Di như bong bóng biến mất, chỉ để lại một nhúm tóc bị cắt đứt trong lòng bàn tay.Chuỗi hành động nhanh, dứt khoát như tia chớp cuối chân trời sáng lên rồi vụt tắt, đè nén bầu không khí trở nên tĩnh lặng.

Chương 102