Tác giả:

Căn biệt thự về đêm dần tĩnh lặng trong màu trời đen kịt. Đồng hồ đầu tường tí tách kêu rồi rống lớn một tiếng đinh tai nhức óc báo hiệu 6h tối đã đến. Liếc nhìn chiếc đồng hồ rất biết thời thế kia một cái, người đàn ông mặt mũi cố gắng lắm cũng được cói là đẹp, đầu hói nguyên mảng lớn phía "mặt tiền" cùng chiếc bụng phệ no căng sau khi ăn bữa chiều muộn ngã người lên thành ghế sô pha, thư thái đảo mắt liếc nhìn 4 đứa con gái mỗi người một sắc đang ngồi ngay ngắn theo mô hình 4 anh em nhà Đantôn trước mặt. -Sao? Đứa nào đồng ý?_Chờ một lúc lâu mà vẫn ko thấy đứa nào chịu trả lời mình, ông già gõ tay đều đều lên thành ghế, nghiêm nghị hỏi. -Cha! Cha đang đùa à? Thời này làm gì có chuyện hôn ước cũ rích đó nữa chứ!_Cô con gái mặt mũi có vẻ trưởng thành nhất trong đám ngừng mân mê lọm tóc màu hạt dẻ xoăn tít của mình, bất bình phá tan bầu ko khí gượng ép_Đừng giỡn bọn con nhá? Ko vui tí nào! -Đúng đấy! Thật vô lí! Con chưa nghe thấy mình có ông nội bao giờ! Sao giờ lại chui ra đâu cái…

Chương 103

Đồ Ngốc! Tôi Là Chồng Của Em!!Tác giả: SuTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhCăn biệt thự về đêm dần tĩnh lặng trong màu trời đen kịt. Đồng hồ đầu tường tí tách kêu rồi rống lớn một tiếng đinh tai nhức óc báo hiệu 6h tối đã đến. Liếc nhìn chiếc đồng hồ rất biết thời thế kia một cái, người đàn ông mặt mũi cố gắng lắm cũng được cói là đẹp, đầu hói nguyên mảng lớn phía "mặt tiền" cùng chiếc bụng phệ no căng sau khi ăn bữa chiều muộn ngã người lên thành ghế sô pha, thư thái đảo mắt liếc nhìn 4 đứa con gái mỗi người một sắc đang ngồi ngay ngắn theo mô hình 4 anh em nhà Đantôn trước mặt. -Sao? Đứa nào đồng ý?_Chờ một lúc lâu mà vẫn ko thấy đứa nào chịu trả lời mình, ông già gõ tay đều đều lên thành ghế, nghiêm nghị hỏi. -Cha! Cha đang đùa à? Thời này làm gì có chuyện hôn ước cũ rích đó nữa chứ!_Cô con gái mặt mũi có vẻ trưởng thành nhất trong đám ngừng mân mê lọm tóc màu hạt dẻ xoăn tít của mình, bất bình phá tan bầu ko khí gượng ép_Đừng giỡn bọn con nhá? Ko vui tí nào! -Đúng đấy! Thật vô lí! Con chưa nghe thấy mình có ông nội bao giờ! Sao giờ lại chui ra đâu cái… Không bế, không cõng, nhẹ nhàng biến Giai Băng thành bao lúa vắt ngang vai, Đằng Dạ không thèm liếc mắt nhìn hai người còn lại, quay người hướng cửa chính nhà hàng mà đi.-Đằng nhị thiếu, chúng ta chưa xong chuyện_Những tưởng ai đó đã bị một tràng kia dọa cho hoá thạch, không ngờ nháy mắt đã tỉnh táo, sắc bén lên tiếng.Nhưng, Đằng Dạ vẫn sải đôi chân dài mà đi, bàng quang mọi chuyện.-Nếu Đằng nhị thiếu cự tuyệt thành ý của tôi như vậy, tôi đây cũng không ngại đem chuyện này cho đám kí giả buồn chán kia thổi phồng lên. Chuyện xấu thường vang xa, chuyện hôm nay, chắc không phải là ngoại lệ_Đưa tay ôm eo Tử Di đang phừng phừng lửa giận, Tử Thần nhàn nhã tiếp lời, tựa hồ nhà phân tích tâm lí xã hội_Thử nghĩ xem, đường đường là Đằng nhị thiếu phu nhân mà giữa thanh thiên bật nhật quấy rối người đã có vợ như tôi, chậc, sẽ chấn kinh lắm đây. Không nổi tiếng thì không ai nói làm gì, như Đằng nhị thiếu phu nhân còn là Giai Nhân Kỳ-cô con dâu trong lòng các bà mẹ quyền quý, không bị dư luận ném đá mới lạ. À, thời nay, những người như thế còn được gọi là...-Câm miệng!-Dâm nữ!Hai điệu âm thanh một cuồng nộ, một mỉa mai khinh giễu đồng thời vang lên cùng lúc, tạo nên một sự mâu thuẫn vô hình.Nặng nề, luồng không khí bao trùm dường như ngưng đọng.Trong hai người, phải có một kẻ thoả hiệp, nhục nhã nhận thua.-9h sáng mai, phòng hội học sinh, đưa hợp đồng đến. Muộn, miễn!_Ngắn gọn ném lại một câu, Đằng Dạ lạnh như băng liếc mắt nhìn bộ dạng đắc ý của Tử Thần, quay người rời đi.Kẻ tỉnh táo bị bỏ lại khẽ khàng thở dài, khoé môi cong lên rực rỡ nhưng no đầy sự chết chóc.-Thí nghiệm đại thành công!-Đại thành công?_Thanh âm yếu ớt kèm theo sự khó hiểu của Tử Di vang lên.-Ừ! Hắn ta không chỉ mất đi một bản hợp đồng, còn làm lộ tẩy thân thủ của mình. Đằng Dạ ngoài đời chỉ là một thiếu gia, chỉ có trí không có thể lực. Nhưng ban nãy, hắn chặn cái tát của em rất nhanh, cũng thoáng chớp làm đứt lọm tóc em giữ, giải thoát Giai Băng.-Ồ?!

Không bế, không cõng, nhẹ nhàng biến Giai Băng thành bao lúa vắt ngang vai, Đằng Dạ không thèm liếc mắt nhìn hai người còn lại, quay người hướng cửa chính nhà hàng mà đi.

-Đằng nhị thiếu, chúng ta chưa xong chuyện_Những tưởng ai đó đã bị một tràng kia dọa cho hoá thạch, không ngờ nháy mắt đã tỉnh táo, sắc bén lên tiếng.

Nhưng, Đằng Dạ vẫn sải đôi chân dài mà đi, bàng quang mọi chuyện.

-Nếu Đằng nhị thiếu cự tuyệt thành ý của tôi như vậy, tôi đây cũng không ngại đem chuyện này cho đám kí giả buồn chán kia thổi phồng lên. Chuyện xấu thường vang xa, chuyện hôm nay, chắc không phải là ngoại lệ_Đưa tay ôm eo Tử Di đang phừng phừng lửa giận, Tử Thần nhàn nhã tiếp lời, tựa hồ nhà phân tích tâm lí xã hội_Thử nghĩ xem, đường đường là Đằng nhị thiếu phu nhân mà giữa thanh thiên bật nhật quấy rối người đã có vợ như tôi, chậc, sẽ chấn kinh lắm đây. Không nổi tiếng thì không ai nói làm gì, như Đằng nhị thiếu phu nhân còn là Giai Nhân Kỳ-cô con dâu trong lòng các bà mẹ quyền quý, không bị dư luận ném đá mới lạ. À, thời nay, những người như thế còn được gọi là...

-Câm miệng!

-Dâm nữ!

Hai điệu âm thanh một cuồng nộ, một mỉa mai khinh giễu đồng thời vang lên cùng lúc, tạo nên một sự mâu thuẫn vô hình.

Nặng nề, luồng không khí bao trùm dường như ngưng đọng.

Trong hai người, phải có một kẻ thoả hiệp, nhục nhã nhận thua.

-9h sáng mai, phòng hội học sinh, đưa hợp đồng đến. Muộn, miễn!_Ngắn gọn ném lại một câu, Đằng Dạ lạnh như băng liếc mắt nhìn bộ dạng đắc ý của Tử Thần, quay người rời đi.

Kẻ tỉnh táo bị bỏ lại khẽ khàng thở dài, khoé môi cong lên rực rỡ nhưng no đầy sự chết chóc.

-Thí nghiệm đại thành công!

-Đại thành công?_Thanh âm yếu ớt kèm theo sự khó hiểu của Tử Di vang lên.

-Ừ! Hắn ta không chỉ mất đi một bản hợp đồng, còn làm lộ tẩy thân thủ của mình. Đằng Dạ ngoài đời chỉ là một thiếu gia, chỉ có trí không có thể lực. Nhưng ban nãy, hắn chặn cái tát của em rất nhanh, cũng thoáng chớp làm đứt lọm tóc em giữ, giải thoát Giai Băng.

-Ồ?!

Đồ Ngốc! Tôi Là Chồng Của Em!!Tác giả: SuTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhCăn biệt thự về đêm dần tĩnh lặng trong màu trời đen kịt. Đồng hồ đầu tường tí tách kêu rồi rống lớn một tiếng đinh tai nhức óc báo hiệu 6h tối đã đến. Liếc nhìn chiếc đồng hồ rất biết thời thế kia một cái, người đàn ông mặt mũi cố gắng lắm cũng được cói là đẹp, đầu hói nguyên mảng lớn phía "mặt tiền" cùng chiếc bụng phệ no căng sau khi ăn bữa chiều muộn ngã người lên thành ghế sô pha, thư thái đảo mắt liếc nhìn 4 đứa con gái mỗi người một sắc đang ngồi ngay ngắn theo mô hình 4 anh em nhà Đantôn trước mặt. -Sao? Đứa nào đồng ý?_Chờ một lúc lâu mà vẫn ko thấy đứa nào chịu trả lời mình, ông già gõ tay đều đều lên thành ghế, nghiêm nghị hỏi. -Cha! Cha đang đùa à? Thời này làm gì có chuyện hôn ước cũ rích đó nữa chứ!_Cô con gái mặt mũi có vẻ trưởng thành nhất trong đám ngừng mân mê lọm tóc màu hạt dẻ xoăn tít của mình, bất bình phá tan bầu ko khí gượng ép_Đừng giỡn bọn con nhá? Ko vui tí nào! -Đúng đấy! Thật vô lí! Con chưa nghe thấy mình có ông nội bao giờ! Sao giờ lại chui ra đâu cái… Không bế, không cõng, nhẹ nhàng biến Giai Băng thành bao lúa vắt ngang vai, Đằng Dạ không thèm liếc mắt nhìn hai người còn lại, quay người hướng cửa chính nhà hàng mà đi.-Đằng nhị thiếu, chúng ta chưa xong chuyện_Những tưởng ai đó đã bị một tràng kia dọa cho hoá thạch, không ngờ nháy mắt đã tỉnh táo, sắc bén lên tiếng.Nhưng, Đằng Dạ vẫn sải đôi chân dài mà đi, bàng quang mọi chuyện.-Nếu Đằng nhị thiếu cự tuyệt thành ý của tôi như vậy, tôi đây cũng không ngại đem chuyện này cho đám kí giả buồn chán kia thổi phồng lên. Chuyện xấu thường vang xa, chuyện hôm nay, chắc không phải là ngoại lệ_Đưa tay ôm eo Tử Di đang phừng phừng lửa giận, Tử Thần nhàn nhã tiếp lời, tựa hồ nhà phân tích tâm lí xã hội_Thử nghĩ xem, đường đường là Đằng nhị thiếu phu nhân mà giữa thanh thiên bật nhật quấy rối người đã có vợ như tôi, chậc, sẽ chấn kinh lắm đây. Không nổi tiếng thì không ai nói làm gì, như Đằng nhị thiếu phu nhân còn là Giai Nhân Kỳ-cô con dâu trong lòng các bà mẹ quyền quý, không bị dư luận ném đá mới lạ. À, thời nay, những người như thế còn được gọi là...-Câm miệng!-Dâm nữ!Hai điệu âm thanh một cuồng nộ, một mỉa mai khinh giễu đồng thời vang lên cùng lúc, tạo nên một sự mâu thuẫn vô hình.Nặng nề, luồng không khí bao trùm dường như ngưng đọng.Trong hai người, phải có một kẻ thoả hiệp, nhục nhã nhận thua.-9h sáng mai, phòng hội học sinh, đưa hợp đồng đến. Muộn, miễn!_Ngắn gọn ném lại một câu, Đằng Dạ lạnh như băng liếc mắt nhìn bộ dạng đắc ý của Tử Thần, quay người rời đi.Kẻ tỉnh táo bị bỏ lại khẽ khàng thở dài, khoé môi cong lên rực rỡ nhưng no đầy sự chết chóc.-Thí nghiệm đại thành công!-Đại thành công?_Thanh âm yếu ớt kèm theo sự khó hiểu của Tử Di vang lên.-Ừ! Hắn ta không chỉ mất đi một bản hợp đồng, còn làm lộ tẩy thân thủ của mình. Đằng Dạ ngoài đời chỉ là một thiếu gia, chỉ có trí không có thể lực. Nhưng ban nãy, hắn chặn cái tát của em rất nhanh, cũng thoáng chớp làm đứt lọm tóc em giữ, giải thoát Giai Băng.-Ồ?!

Chương 103