Căn biệt thự về đêm dần tĩnh lặng trong màu trời đen kịt. Đồng hồ đầu tường tí tách kêu rồi rống lớn một tiếng đinh tai nhức óc báo hiệu 6h tối đã đến. Liếc nhìn chiếc đồng hồ rất biết thời thế kia một cái, người đàn ông mặt mũi cố gắng lắm cũng được cói là đẹp, đầu hói nguyên mảng lớn phía "mặt tiền" cùng chiếc bụng phệ no căng sau khi ăn bữa chiều muộn ngã người lên thành ghế sô pha, thư thái đảo mắt liếc nhìn 4 đứa con gái mỗi người một sắc đang ngồi ngay ngắn theo mô hình 4 anh em nhà Đantôn trước mặt. -Sao? Đứa nào đồng ý?_Chờ một lúc lâu mà vẫn ko thấy đứa nào chịu trả lời mình, ông già gõ tay đều đều lên thành ghế, nghiêm nghị hỏi. -Cha! Cha đang đùa à? Thời này làm gì có chuyện hôn ước cũ rích đó nữa chứ!_Cô con gái mặt mũi có vẻ trưởng thành nhất trong đám ngừng mân mê lọm tóc màu hạt dẻ xoăn tít của mình, bất bình phá tan bầu ko khí gượng ép_Đừng giỡn bọn con nhá? Ko vui tí nào! -Đúng đấy! Thật vô lí! Con chưa nghe thấy mình có ông nội bao giờ! Sao giờ lại chui ra đâu cái…
Chương 125
Đồ Ngốc! Tôi Là Chồng Của Em!!Tác giả: SuTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhCăn biệt thự về đêm dần tĩnh lặng trong màu trời đen kịt. Đồng hồ đầu tường tí tách kêu rồi rống lớn một tiếng đinh tai nhức óc báo hiệu 6h tối đã đến. Liếc nhìn chiếc đồng hồ rất biết thời thế kia một cái, người đàn ông mặt mũi cố gắng lắm cũng được cói là đẹp, đầu hói nguyên mảng lớn phía "mặt tiền" cùng chiếc bụng phệ no căng sau khi ăn bữa chiều muộn ngã người lên thành ghế sô pha, thư thái đảo mắt liếc nhìn 4 đứa con gái mỗi người một sắc đang ngồi ngay ngắn theo mô hình 4 anh em nhà Đantôn trước mặt. -Sao? Đứa nào đồng ý?_Chờ một lúc lâu mà vẫn ko thấy đứa nào chịu trả lời mình, ông già gõ tay đều đều lên thành ghế, nghiêm nghị hỏi. -Cha! Cha đang đùa à? Thời này làm gì có chuyện hôn ước cũ rích đó nữa chứ!_Cô con gái mặt mũi có vẻ trưởng thành nhất trong đám ngừng mân mê lọm tóc màu hạt dẻ xoăn tít của mình, bất bình phá tan bầu ko khí gượng ép_Đừng giỡn bọn con nhá? Ko vui tí nào! -Đúng đấy! Thật vô lí! Con chưa nghe thấy mình có ông nội bao giờ! Sao giờ lại chui ra đâu cái… -Lãnh Kiên, có chuyện gì?_Sau khi an vị vào chiếc ghế tựa quanh chiếc bàn đặt cạnh cửa sổ nhà hàng, Giai Băng dù cảm thấy mệt mỏi vì cơn nhức đầu chưa tan vẫn nở nụ cười diễm lệ như hoa nhìn Lãnh Kiên-người anh trai lâu ngày không gặp phía đối diện, trong lòng dấy lên chút ấm áp và xót xa_Lãnh Kiên, anh gầy quá rồi!-Em cũng không béo lên được bao nhiêu!_Cũng cong môi cười ấm áp, Lãnh Kiên quét mắt đánh giá Giai Băng 1 lượt, khi thấy sắc mặt tái nhợt kia, lòng chùng xuống, nụ cười c*̃ng tắt ngóm_Em bị ốm?-Có chút! Nhưng không đáng kể_Giai Băng nhún vai bất đắc dĩ.-Có phải...nhớ anh quá không?_Giai Băng còn biết lấp liếm thì chắc c*̃ng ổn, Lãnh Kiên không nổi xung nữa, cười trào phúng.-À!_Nhắc đến đây, Giai Băng có chút giật mình, đáy mắt ngập tràn sự bối rối. Dẫu đã chuẩn bị tinh thần trước, nhưng cô vẫn không thể giữ mình bình tĩnh như thường, sự áy náy trong tâm khảng làm cô thực sự khó chịu.-không sao...chúng ta sẽ lại được ở bên cạnh nhau ngày thôi_Sự bối rối trong mắt Giai Băng, Lãnh Kiên nhận ra được, nhưng anh lại không định nghĩa nó là bối rối, anh cho đó là sự ngượng ngùng của 1 cô gái khi bị nói trúng tim đen, thế nên nụ cười của anh càng sâu, càng tươi, càng thoả nguyện, nó lại càng làm trái tim Giai Băng giật mình hoảng loạn.-Lãnh Kiên, em....-Giai Băng chuyện anh giao cho em, em làm thế nào rồi?_Không để Giai Băng nói hết, Lãnh Kiên tắt hẳn nụ cười sáng lạn, nghiêm túc vào chủ đề chính anh hẹn cô hôm nay. Đôi mắt anh sắc bén như chìm ưng chuyên chú thăm dò mọi biểu hiện thay đổi trên mặt cô, chuyên chú đến mức khiến da đầu Giai Băng tê dại.Trong đôi mắt ấy, Giai Băng nhận thấy 1 luồng ánh sáng hi vọng chờ cô báo tin mừng. Lòng cô se lại. Cô không biết sẽ phải làm như thế nào để Lãnh Kiên không bị tổn thương trước tình cảm của cô nữa. Dù gì, 2 người cũng ở bên nhau suốt mười mấy năm, chừng ấy không làm cô yêu anh nhưng nó đủ để khiến tính độc chiếm muôn thuở trong anh càng thêm mạnh mẽ-Em không làm!_Tuy tâm động, nhưng Giai Băng là người đã xác định rõ mục tiêu sẽ không vì nguyên nhân nào khác từ bỏ, thế nên, thà nói sự thật để xong chuyện còn hơn dong dài dây dưa khiến mình và đối phương đều mệt mỏi_Nhưng vẫn hiệu quả như anh dự liệu.P/s: cái này lỡ vít oy, sửa lại xót nhắm, phần sau tui sẽ phớt tả
-Lãnh Kiên, có chuyện gì?_Sau khi an vị vào chiếc ghế tựa quanh chiếc bàn đặt cạnh cửa sổ nhà hàng, Giai Băng dù cảm thấy mệt mỏi vì cơn nhức đầu chưa tan vẫn nở nụ cười diễm lệ như hoa nhìn Lãnh Kiên-người anh trai lâu ngày không gặp phía đối diện, trong lòng dấy lên chút ấm áp và xót xa_Lãnh Kiên, anh gầy quá rồi!
-Em cũng không béo lên được bao nhiêu!_Cũng cong môi cười ấm áp, Lãnh Kiên quét mắt đánh giá Giai Băng 1 lượt, khi thấy sắc mặt tái nhợt kia, lòng chùng xuống, nụ cười c*̃ng tắt ngóm_Em bị ốm?
-Có chút! Nhưng không đáng kể_Giai Băng nhún vai bất đắc dĩ.
-Có phải...nhớ anh quá không?_Giai Băng còn biết lấp liếm thì chắc c*̃ng ổn, Lãnh Kiên không nổi xung nữa, cười trào phúng.
-À!_Nhắc đến đây, Giai Băng có chút giật mình, đáy mắt ngập tràn sự bối rối. Dẫu đã chuẩn bị tinh thần trước, nhưng cô vẫn không thể giữ mình bình tĩnh như thường, sự áy náy trong tâm khảng làm cô thực sự khó chịu.
-không sao...chúng ta sẽ lại được ở bên cạnh nhau ngày thôi_Sự bối rối trong mắt Giai Băng, Lãnh Kiên nhận ra được, nhưng anh lại không định nghĩa nó là bối rối, anh cho đó là sự ngượng ngùng của 1 cô gái khi bị nói trúng tim đen, thế nên nụ cười của anh càng sâu, càng tươi, càng thoả nguyện, nó lại càng làm trái tim Giai Băng giật mình hoảng loạn.
-Lãnh Kiên, em....
-Giai Băng chuyện anh giao cho em, em làm thế nào rồi?_Không để Giai Băng nói hết, Lãnh Kiên tắt hẳn nụ cười sáng lạn, nghiêm túc vào chủ đề chính anh hẹn cô hôm nay. Đôi mắt anh sắc bén như chìm ưng chuyên chú thăm dò mọi biểu hiện thay đổi trên mặt cô, chuyên chú đến mức khiến da đầu Giai Băng tê dại.
Trong đôi mắt ấy, Giai Băng nhận thấy 1 luồng ánh sáng hi vọng chờ cô báo tin mừng. Lòng cô se lại. Cô không biết sẽ phải làm như thế nào để Lãnh Kiên không bị tổn thương trước tình cảm của cô nữa. Dù gì, 2 người cũng ở bên nhau suốt mười mấy năm, chừng ấy không làm cô yêu anh nhưng nó đủ để khiến tính độc chiếm muôn thuở trong anh càng thêm mạnh mẽ
-Em không làm!_Tuy tâm động, nhưng Giai Băng là người đã xác định rõ mục tiêu sẽ không vì nguyên nhân nào khác từ bỏ, thế nên, thà nói sự thật để xong chuyện còn hơn dong dài dây dưa khiến mình và đối phương đều mệt mỏi_Nhưng vẫn hiệu quả như anh dự liệu.
P/s: cái này lỡ vít oy, sửa lại xót nhắm, phần sau tui sẽ phớt tả
Đồ Ngốc! Tôi Là Chồng Của Em!!Tác giả: SuTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhCăn biệt thự về đêm dần tĩnh lặng trong màu trời đen kịt. Đồng hồ đầu tường tí tách kêu rồi rống lớn một tiếng đinh tai nhức óc báo hiệu 6h tối đã đến. Liếc nhìn chiếc đồng hồ rất biết thời thế kia một cái, người đàn ông mặt mũi cố gắng lắm cũng được cói là đẹp, đầu hói nguyên mảng lớn phía "mặt tiền" cùng chiếc bụng phệ no căng sau khi ăn bữa chiều muộn ngã người lên thành ghế sô pha, thư thái đảo mắt liếc nhìn 4 đứa con gái mỗi người một sắc đang ngồi ngay ngắn theo mô hình 4 anh em nhà Đantôn trước mặt. -Sao? Đứa nào đồng ý?_Chờ một lúc lâu mà vẫn ko thấy đứa nào chịu trả lời mình, ông già gõ tay đều đều lên thành ghế, nghiêm nghị hỏi. -Cha! Cha đang đùa à? Thời này làm gì có chuyện hôn ước cũ rích đó nữa chứ!_Cô con gái mặt mũi có vẻ trưởng thành nhất trong đám ngừng mân mê lọm tóc màu hạt dẻ xoăn tít của mình, bất bình phá tan bầu ko khí gượng ép_Đừng giỡn bọn con nhá? Ko vui tí nào! -Đúng đấy! Thật vô lí! Con chưa nghe thấy mình có ông nội bao giờ! Sao giờ lại chui ra đâu cái… -Lãnh Kiên, có chuyện gì?_Sau khi an vị vào chiếc ghế tựa quanh chiếc bàn đặt cạnh cửa sổ nhà hàng, Giai Băng dù cảm thấy mệt mỏi vì cơn nhức đầu chưa tan vẫn nở nụ cười diễm lệ như hoa nhìn Lãnh Kiên-người anh trai lâu ngày không gặp phía đối diện, trong lòng dấy lên chút ấm áp và xót xa_Lãnh Kiên, anh gầy quá rồi!-Em cũng không béo lên được bao nhiêu!_Cũng cong môi cười ấm áp, Lãnh Kiên quét mắt đánh giá Giai Băng 1 lượt, khi thấy sắc mặt tái nhợt kia, lòng chùng xuống, nụ cười c*̃ng tắt ngóm_Em bị ốm?-Có chút! Nhưng không đáng kể_Giai Băng nhún vai bất đắc dĩ.-Có phải...nhớ anh quá không?_Giai Băng còn biết lấp liếm thì chắc c*̃ng ổn, Lãnh Kiên không nổi xung nữa, cười trào phúng.-À!_Nhắc đến đây, Giai Băng có chút giật mình, đáy mắt ngập tràn sự bối rối. Dẫu đã chuẩn bị tinh thần trước, nhưng cô vẫn không thể giữ mình bình tĩnh như thường, sự áy náy trong tâm khảng làm cô thực sự khó chịu.-không sao...chúng ta sẽ lại được ở bên cạnh nhau ngày thôi_Sự bối rối trong mắt Giai Băng, Lãnh Kiên nhận ra được, nhưng anh lại không định nghĩa nó là bối rối, anh cho đó là sự ngượng ngùng của 1 cô gái khi bị nói trúng tim đen, thế nên nụ cười của anh càng sâu, càng tươi, càng thoả nguyện, nó lại càng làm trái tim Giai Băng giật mình hoảng loạn.-Lãnh Kiên, em....-Giai Băng chuyện anh giao cho em, em làm thế nào rồi?_Không để Giai Băng nói hết, Lãnh Kiên tắt hẳn nụ cười sáng lạn, nghiêm túc vào chủ đề chính anh hẹn cô hôm nay. Đôi mắt anh sắc bén như chìm ưng chuyên chú thăm dò mọi biểu hiện thay đổi trên mặt cô, chuyên chú đến mức khiến da đầu Giai Băng tê dại.Trong đôi mắt ấy, Giai Băng nhận thấy 1 luồng ánh sáng hi vọng chờ cô báo tin mừng. Lòng cô se lại. Cô không biết sẽ phải làm như thế nào để Lãnh Kiên không bị tổn thương trước tình cảm của cô nữa. Dù gì, 2 người cũng ở bên nhau suốt mười mấy năm, chừng ấy không làm cô yêu anh nhưng nó đủ để khiến tính độc chiếm muôn thuở trong anh càng thêm mạnh mẽ-Em không làm!_Tuy tâm động, nhưng Giai Băng là người đã xác định rõ mục tiêu sẽ không vì nguyên nhân nào khác từ bỏ, thế nên, thà nói sự thật để xong chuyện còn hơn dong dài dây dưa khiến mình và đối phương đều mệt mỏi_Nhưng vẫn hiệu quả như anh dự liệu.P/s: cái này lỡ vít oy, sửa lại xót nhắm, phần sau tui sẽ phớt tả