Tác giả:

Mặt trời lên cao khiến ký túc xá của Thương Khanh đổ xuống một tầng bóng râm, bên ngoài ánh sáng tràn ngập mà trong phòng lại đầy hơi ẩm ướt. Cậu chây lười đến độ thà làm ổ ở trên giường chơi game cũng không chịu lết xác đi phơi mền cùng Kỷ Bình Thường. Kỷ Bình Thường bực bội cào cấu người trên giường, nhưng người thì không có mà lại có một cái mền màu xanh da trời. Ôm hai cái mền to đùng khiến lưng Kỷ Bình Thường còng xuống. Chỉ mặc có mỗi cái sịp nhưng Thương Khanh cũng chẳng biết ngại là chi, cúi người xuống, híp mắt cười nhìn bạn cùng phòng: “Tui yêu ông muốn chết.” Giọng hầm hừ khó chịu vang ra từ trong đống mền: “Cút.” Thương Khanh thấy Kỷ Bình Thường đi khuất mới lười biếng xoay người nằm xuống giường, tay cầm điện thoại tiếp tục nhắn tin. 【Anh khuyên mày nên từ bỏ đi. Biển khổ vô biên, quay đầu là bờ.】 Trong chốc lát, bên kia liền nhắn lại. 【Tui hổng cần biết, anh cứ giúp tui hẹn ảnh ra là được. Mai là tròn một trăm ngày tui với ảnh quen nhau, lần này tui nhất định sẽ khiến…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...