Tác giả:

Trong truyền thuyết, một tòa thành dưới ánh trăng, chỉ có một đầu lang cô độc. Vị cư dân thứ hai là một con thỏ trắng như tuyết, nó đến khi nào, và đến như thế nào, đầu lang thành chủ cũng không biết, nó cứ như vậy tự tại trong thành. Lâu dần, lang cũng quen với tiếng bước chân nhẹ nhàng của con thỏ trong tòa thành to như vậy, quen thời điểm ăn cơm, chỉ có con thỏ bên người lải nhải những chuyện xảy ra trong ngày. Lâu, lang phát hiện con thỏ này sống rất đơn giản, nó thích ăn, yêu ngủ, còn thường xuyên chậm chạp, lại sơ ý việc lớn, thích nhất nằm bên cửa sổ sát đất ở đồ thư quán (thư viện), để ánh mặt trời phủ lên người nó một thân bạch mao ấm áp dễ chịu, vừa đọc sách vừa ngủ gà ngủ gật. Nhưng, thực khả ái. Lang nghĩ. Nhưng, cũng quá lười biếng...... Lang bất đắc dĩ nghĩ. Vì thế một ngày nào đó, lang bảo con thỏ:"Ngươi đi quản lý đồ thư quán đi." Chưa hiểu vì sao phải chấm dứt cuộc sống lười biếng, trở thành viên quản lý đồ thư quán, con thỏ hoàn toàn chưa kịp kháng nghị, bởi vì lang…

Truyện chữ