Khi còn học trung học, một hôm thằng bạn thân hỏi tôi một vấn đề: Romeo vs Romeo, hãy tìm một danh từ thích hợp. Hồi đó tôi đơn thuần như một tờ giấy trắng, một hồ nước trong, ngây ngẩn suy nghĩ hết nửa ngày vẫn chẳng ra.
“Nè nè! Nhìn kìa, thầy Nguyên kìa.” “Thấy rồi thấy rồi, hôm nay cũng như mọi ngày, đẹp trai vô cùng nha!” “Thầy Nguyên là số dzách nha! Vừa dịu dàng lại tốt bụng, rất hay thấy thầy dắt người già qua đường lắm đó.”
Cây, đó là nơi kí sinh của lá. Đầu thu, lá cây bắt đầu cho ta cảm giác về sự kết thúc. Một phiến lá cây tựa như chính mình rơi xuống bên người, kết thúc vòng đời của nó, chậm rãi mục nát. Đây là vận mệnh, là đạo lý mà ai cũng biết, aii cũng không có biện pháp chống lại.
Một tiểu khu lâu đời, một nửa là nhà trọ bình thường bảy tầng , một nơi khác là mấy căn nhà lớn kiểu cũ, tường đỏ thẫm ,có một cửa,một sân riêng là phong cách kiến trúc của vài thập niên trước, trên vách tường có điêu
Ánh đèn rực rỡ nổi lên, xa hoa đồi truỵ, trong quán rượu lớn nhất nội thành mỗi ngày đều trình diễn một tiết mục, hôm nay nơi này cũng như cũ đầy ắp những cặp nam nữ tới tìm hoa hoan nhạc.
Trong truyền thuyết, một tòa thành dưới ánh trăng, chỉ có một đầu lang cô độc. Vị cư dân thứ hai là một con thỏ trắng như tuyết, nó đến khi nào, và đến như thế nào, đầu lang thành chủ cũng không biết, nó cứ như vậy tự tại trong thành.
Có một câu chuyện cười như này: Hắn – một công tử anh tuấn tiêu sái, “nơi đó” mắc bệnh. Hắn ngày trước có đến khám Tây y, bác sĩ nhìn vài cái rồi đều lắc đầu nói không thể giữ, phải cắt đi mới đc bằng không sẽ mất mạng.