Bành Điềm quay ngựa một cái, trực tiếp kéo cổ áo tướng quân phe địch xuống dưới ngựa, đại hán râu quai nón vẻ mặt mộng bức, bi phẫn nhìn Bành Điềm đang an tọa trên lưng ngựa, ánh mắt rõ ràng tỏ vẻ: Nói nhường ta ba chiêu đâu! Bành Điềm nhất kiểm thái sắc (vẻ mặt như một), thu kiếm (mình mạn phép để là “kiếm” chứ trong QT và raw chỉ có □□) ngồi xổm trong cát vàng cuồn cuộn ôm quyền với tướng địch: “Xin lỗi, ta —— ọe…” Còn chưa nói hết đã ói ra. Quân địch: “…” Phe ta: “???” Bành Điềm nằm nhoài trên lưng ngựa nôn đến đất trời tối tăm, mãi đến tận khi bụng trống trơn không phun được gì nữa lại bắt đầu nôn ra nước chua, qua hồi lâu mới lấy lại được sức. Giơ tay quẹt miệng một cái, lần thứ hai ôm quyền với đại hán râu quai nón, Bành Điềm hơi thở mong manh nói: “Sau này tái chiến!” Dứt lời liền điều khiển ngựa rời đi, chạy về trận doanh bên quân mình. Không lâu sau, Đại Chiêu đánh chuông thu binh, 20 ngàn tinh binh rầm rầm nhanh chóng rời đi. Trở lại doanh trại, Bành Điềm bị người nửa ôm nửa…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...