Đầu óc mê man, giống như trên người có ngàn cân nặng đè xuống, chỉ thở thôi cũng thấy khó khăn. Lý Phỉ muốn lấy tay đẩy vật đè nặng trên người mình ra, nhưng làm như thế nào cũng không đẩy được. “Đứng lên, nhanh chút, không được lười biếng!” Giọng nói rất ngang ngược. “Hình như nàng bị bệnh...” Một giọng nói khác rất nhỏ nhẹ, hầu như không nghe rõ. Lý Phỉ từ từ mở mắt thấy trước mắt là một mảnh tối om, Lý Phỉ phải mất một lúc lâu mới thích ứng được, lúc này mới nhìn rõ được xunh quanh. Xà nhà trên cao, vách tường màu xám, cửa sổ giấy mộc... Khoan đã! Đây không phải phòng của mình. Phòng của mình tuy nhỏ, cũng là Lý Phỉ công tác năm sáu năm mới mua được, những đồ vật bên trong đều là chính mình bố trí, nơi này tuyệt đối không phải phòng của mình. Lúc này Lý Phỉ mới phát hiện mình đang ngủ ở trên giường gạch trong một gian phòng xa lạ. Nơi này mình chưa bao giờ tới, nơi này là chỗ nào? Lý Phỉ cố gắng hồi tưởng chuyện phát sinh ngày hôm qua. Đi làm bị cấp trên quấy rầy, lại gặp phải cô…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...